Thế Hôn

Chương 368 : Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Phụ thân! Phụ thân!” Lục Kiến Lập khẩn trương nhìn

Lục lão ông nằm trên tháp vẫn không nhúc nhích, sắc mặt âm u, đã lâm vào hôn

mê, nước mắt lã chã rơi xuống. Lục Kiến Trung đã nhắc nhở hắn, nghe thấy Lục

lão ông thở dốc thì phải nhanh đánh thức, hắn vẫn đều cẩn thận, căn bản chưa

từng nghe thấy dị trạng gì, tại sao lại đột nhiên không tốt thế này?



Phạm Bao nhanh vọt tiến vào, nói: “Nhanh, nhanh, Tam

lão gia, trong tráp bên tay trái của người có đựng thuốc, nhanh lấy ra cho lão

thái gia dùng.”



Lục Kiến Lập nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy được

tráp lại khẩn trương chậm chạp không mở ra, Phạm Bao thấy thế sốt ruột, đơn

giản đoạt lấy, chỉ huy Lục Kiến Lập: “Mau nâng lão thái gia dậy.” Nói xong dĩ

nhiên từ trong đó lấy ra một bao thuốc bột, cầm một ống trúc, hướng tới thổi

vào lỗ mũi Lục lão ông. Lại kêu: “Nước gừng đâu? Dầu vừng! Nhanh lên!”



Lục Kiến Lập rất nhanh phản ứng lại, giận dữ hét:

“Nhanh đưa vào a! Mấy thứ này không phải đã sớm chuẩn bị sao?”



Sớm có hạ nhân bưng nước gừng dầu vừng tiến vào, Phạm

Bao cũng bất chấp gì khác, cầm lấy chiếc đũa mở miệng Lục lão ông, dặn dò Lục

Kiến Lập: “Đổ!”



Lục Kiến Lập chưa từng trải qua loại sự tình này, run

chân run tay cầm bát hướng miệng Lục lão ông đổ dầu vừng, nhưng hắn quá mức

khẩn trương, một chén dầu vừng đổ ra hơn phân nửa đều rớt ra ngoài. Phạm Bao

thấy thế sốt ruột, chộp lấy bát tự mình động thủ, khó khăn lắm mới đổ xong chỗ

dầu vừng còn lại, hai người đầu đầy mồ hôi. Cấp cứu đã làm xong, Lục lão ông

không có nửa điểm chuyển biến tốt, như cũ bất tỉnh nhân sự, tứ chi lạnh lẽo

cứng ngắc.



“Làm sao bây giờ?” Lục Kiến Lập vẻ mặt cầu xin, quả

thực không biết như thế nào cho phải.



Sớm biết như thế, lúc trước gần nên gọi lão thái gia

tỉnh dậy tốt hơn, hiện tại không còn cách nào khác . Phạm Bao mặt âm trầm, vừa

hối hận lại hoảng sợ, hai chân hai tay phủ trong áo choàng không chịu khống chế

run run, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Trừ bỏ một lần kia, đều dùng cách

này để cứu người. Lão thái gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc

gì.”



Hắn nói một lần kia? Đó là chỉ Lục Kiến Trung miệng

đối miệng với Lục lão ông hút đờm ra, mà cát nhân thiên tướng, nói cách khác,

cũng chính là mặc cho số phận.
luôn luôn kiên trì. Khóe mắt Lục lão ông chảy ra một giọt lệ vẩn đục, Lục lão

phu nhân hít một hơi, nắm chặt tay hắn, dán tại bên tai hắn thấp giọng nói:“

Chàng ngoan ngoãn uống nốt bát thuốc này là tốt rồi. Chàng nghe được không.”



Lâm Cẩn Dung cách gần nhất, nghe thấy rành mạch, tay

vẫn vững vàng đương đương cầm chiếc đũa đột nhiên run lên một chút, sau đó càng

không thể vãn hồi.



Lục lão phu nhân trách cứ nhìn nàng một cái, Tống thị

dựa vào đi qua nói: “Để ta.” Vì thế tay cầm chiếc đũa run rẩy không phát sinh

nữa.



Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên, cúi mắt nhìn hai mái đầu

bạc trắng ghé vào nhau kia, đột nhiên cảm thấy nghẹt mũi mờ mắt. Cái gọi là

tương cứu trong lúc hoạn nạn, cố gắng chính là như vậy, đến ngày nào đó chết

già, hắn luyến tiếc nàng, nàng luyến tiếc hắn, hắn hiểu biết nàng nhất mà nàng

cũng hiểu biết hắn nhất. Cố nhiên lúc này thương tâm vì sinh ly tử biệt, nhưng

đi qua vài thập niên bọn họ cũng đã trải qua mọi hạnh phúc đầm ấp.



Có ai đó từ phía sau kéo tay áo nàng một cái, Lâm Cẩn

Dung quay đầu, chỉ thấy Đồ thị ánh mắt hồng hồng nhìn nàng, liều mạng hướng

nàng nháy mắt, vẫn liếc tới Phạm Bao đứng ở một góc.



Lâm Cẩn Dung cũng không biết lúc trước trong phòng này

đã xảy ra sự tình gì, nàng chỉ biết là hiện tại vẫn còn chưa đến thời điểm Phạm

Bao bị buộc đuổi ra ngoài, đây là muốn làm cái gì? Cho dù là muốn làm gì đó,

hiện tại mọi người đều đang đợi Lục lão ông trong cơn hấp hối, nàng lại chạy đi

đâu được? Lục lão ông còn chưa trút hơi thở cuối cùng, nàng liền đi qua lặng lẽ

nói chuyện với đại quản sự trong nhà, rơi vào mắt người bên ngoài, sẽ nói thế

nào đây? Nhưng Phạm Bao sốt ruột như thế, tất nhiên là có nguyên nhân, Lâm Cẩn

Dung nhìn Anh Đào đứng xa xa liếc mắt một cái, Anh Đào lúc này biểu hiện ra bản

chất lanh lợi, lập tức bưng chậu nước men theo góc tường đi qua.



Lâm Cẩn Dung không quản chuyện bên kia nữa, từ trong

lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang còn đang ngủ say, im lặng chờ đợi tình hình

của Lục lão ông.



Bát thuốc kia của Lục lão phu nhân cứ đút đến khi

nguội lạnh, cũng vẫn chưa được nửa bát. Canh ba giờ dần, Lục lão ông trong lúc

hôn mê đã trút hơi thở cuối cùng.