Thế Hôn

Chương 369 : Hãn khí

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Mắt thấy Lục lão thái gia tắt thở, Lục lão phu nhân

một tay bắt lấy áo, hai mắt trợn ngược lên, thân mình thẳng tắp ngã xuống, nhất

thời lại là một mảnh người ngã ngựa đổ.



May mắn còn có đại phu ở một bên, lập tức châm cứu,

cũng là miệng không thể nói, chỉ có thể rơi lệ. Lục Kiến Trung quyết định thật

nhanh, chỉ huy Phạm Bao: “Lập tức đi ra ngoài an bài nhân thủ chế tạo gấp gáp

tang phục, dựng linh đường, trướng mạn nào cần thay đổi thì phải đổi, trời sáng

liền xuất môn báo tang, Đại lão gia cùng Nhị gia nơi đó, phải cố gắng đến trạm

dịch, kịch liệt báo tang.”



Mặc dù là biết được Lục Kiến Trung muốn mình rời khỏi

đây, nhưng làm đại quản sự, cũng là chức trách, không có biện pháp có thể từ

chối. Phạm Bao sầu muộn nhìn Lục Kiến Lập một bên khóc muốn sống muốn chết,

luôn mồm nói mình bất hiếu, vừa lo lắng nhìn gương mặt Lâm Cẩn Dung không chút

thay đổi, cúi đầu rời đi.



Lục Kiến Trung thấy hắn đi, thanh thanh cổ họng, trước

nghẹn ngào hai tiếng, rồi nói: “Hiện tại Đại ca không ở nhà, mẫu thân bị bệnh,

chỉ có mình ta làm trụ cột.”



Trong phòng tiếng khóc nhất thời thấp xuống, Lục Kiến

Trung chỉ vào Lục Kinh: “Ca ca và các đệ đệ của con cũng không ở đây, việc vặt

bên ngoài chỉ có dựa vào con thôi.”



Lục Kinh vội đáp ứng: “Vâng.”



Lục Kiến Trung lại chỉ vào Tống thị: “Đại tẩu thân thể

không tốt, nàng cũng không được nhàn hạ, phải giúp đỡ Đại tẩu chưởng quản nội

viện.” Quay đầu lại nhìn Khang Thị: “Còn có con, Tam Lang tức, việc con phải

làm chính là quản tốt việc trong tay, quản hảo thủ bên dưới, chiếu cố lão thái

thái, chiếu cố ẩm thực của toàn gia, chiếu cố Đại tẩu con, chiếu cố tiểu hài

tử, xảy ra vấn đề gì thì sẽ truy cứu trách nhiệm từ con.”



Khang Thị nhanh đứng dậy đáp ứng.



Lục Kiến Trung mới lại nhìn về phía Lâm Ngọc Trân:

“Đại tẩu, cố nhiên thương tâm, nhưng vẫn nên cố gắng hoàn thành hậu sự cho phụ

thân, làm phiền tẩu……”



Lâm Ngọc Trân đem khăn tay lau lệ, thanh âm nghẹn ngào

nói: “Không cần đệ phân phó ta, ta tự hiểu được nên làm thế nào.”



Lục Kiến Trung bị mất mặt, nhưng cũng chưa nói cái gì,

chỉ phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nhị lang tức, con vừa mới về nhà, ngay cả ngủ ngon

một giấc cũng chưa được hưởng, theo lý nên cho con nghỉ ngơi một chút mới đủ
lành nói: “Đại phu nhân có việc tìm ta, ta đến chỗ Đại phu nhân trước rồi sẽ

đến sau.”



Hai người kia mặt không chút thay đổi nói: “Nói chúng

ta phải đưa người tới ngay, Đại quản sự có nguyện ý đi hay không, thỉnh tự mình

suy nghĩ.”



Phạm Bao trầm mặc một lát, nói: “Ta nên đến chỗ Đại

phu nhân trước. Nghĩ đến Nhị lão gia cũng sẽ không trách ta vô lễ.” Tuy là Lục

Kiến Tân chưa từng trở về nhà, dựa theo thứ tự, Lục Kiến Trung vẫn ở dưới Lâm

Ngọc Trân, phân biệt già trẻ lớn bé không thể loạn, hắn lượng định Lục Kiến

Trung cho dù có kỹ xảo gì, cũng không dám tại đây trước mặt nhiều người phát

tác hắn, trừ phi là không cần thanh danh nữa. Mà hắn thì sao, nhất định không

thể về phe của Nhị phòng, sớm muộn gì cũng đều phải xé rách mặt, không cần ủy

khuất chính mình như vậy.



Hai người kia liếc nhau, một trái một phải tiến đến:

“Đại quản sự! Ngươi không cần……”



“Phạm Đại quản sự? Sao ngươi còn ở nơi này? Đại phu

nhân bảo lão thân đến xem, đến tột cùng ngươi bận việc gì mà nửa ngày cũng

không thấy đến?” Phương ma ma bước nhanh đi tới, vẻ mặt phẫn nộ: “Chẳng lẽ

ngươi không đem Đại phu nhân để vào mắt sao?”



Phạm Bao trong lòng nhất thời buông lỏng, “A” một

tiếng, nói: “Ta đang muốn đi đây, nhưng có người nói là Nhị lão gia cũng tìm

ta.”



Hai người kia cũng cười nói: “Ma ma, làm phiền ngươi

đi nói với Đại phu nhân một tiếng, Nhị lão gia có việc gấp muốn hỏi đại quản

sự, sự tình liên quan đến hậu sự của lão thái gia, thỉnh Đại phu nhân nhường

cho……”



Phương ma ma chống thắt lưng cười lạnh, nửa điểm không

buông tha: “Phi! Hai hầu tử nhãi con! Nhị lão gia quan tâm hậu sự của lão thái

gia, Đại phu nhân sẽ không quan tâm sao? Nhị lão gia hỏi về hậu sự của lão thái

gia, Đại phu nhân không có quyền hỏi sao? Không nói đến mọi việc đều có thứ tự

trước và sau, dù thế nào cũng phải dựa theo tôn ti già trẻ lớn bé, làm sao có

chỗ cho hai nô tài nhỏ bé các ngươi xen miệng vào? Làm gì vậy? Khiến người chê

cười rồi! Cho dù là Nhị lão gia ở trong này, cũng sẽ không nói ra lời vô lễ như

thế!” Lần này nàng đã chuẩn bị mà đến, lão thái gia đã chết, Lục lão phu nhân

hôn mê bất tỉnh, Lâm Ngọc Trân phải làm chuyện gì cũng sẽ không chọc đến Lục

Kiến Tân cùng Lục Giam, nếu không mạnh tay một chút, sợ là xương cốt cũng sẽ bị

đánh gãy hóa thành bột a.