Thế Hôn

Chương 370 : Cường hãn

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Hai người kia nhìn bộ dạng điêu ngoa của Phương ma ma,

không khỏi đều nhíu mày, người lớn tuổi hơn tiến lên nói: “Ma ma không thể nói

như vậy, đều là vì hậu sự của lão thái gia cần gì nói khó nghe thế? Tuy chúng

ta là hạ nhân trong miệng nói năng lung tung, nhưng truyền ra ngoài cũng sẽ làm

ô uế thanh danh của nhóm chủ tử.”



Phương ma ma không phải ngồi không, cáo mượn oai hùm

[chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng] chuyện tình từ trước cũng làm không ít,

huống chi việc hôm nay động chạm đến lợi ích của đích tôn, nếu nàng làm không

tốt, sợ là Lâm Ngọc Trân là người đầu tiên sẽ trị tội nàng. Lập tức cũng bất

chấp thể diện, cười lạnh liên tục, ưỡn ngực xông lên trước: “Thế nào? Các ngươi

không phân rõ phải trái còn muốn ra bên ngoài làm ô uế thanh danh của nhóm chủ

tử sao? Đại phu nhân là trưởng tẩu đích tôn, ngay cả hạ nhân cũng không dạy dỗ

được, ngay cả hạ nhân cũng dám vung tay múa chân, đây là đạo lý gì a? Đại lão

gia ít ngày nữa sẽ chạy về nhà, đến lúc đó sẽ thỉnh hắn bình phân xét xử. Nếu

không thể chờ Đại lão gia, thỉnh nhóm dòng họ phân xử cũng được, nếu quả nhiên

là ta sai lầm, ta sẽ quỳ xuống dập đầu nhận sai với các ngươi!”



Thấy bộ dạng nàng phải làm bất cứ giá nào, không biết

xấu hổ không muốn sống nữa, lại lôi Lục Kiến Tân cùng dòng họ ra, nghĩ đến

người khác bởi vì lấy đại cục làm trọng hoặc là vì nguyên nhân khác sẽ không

đến mức làm ra tình trạng này, Lâm Ngọc Trân lại là hoàn toàn khác biệt, thường

xuyên làm theo cảm tính, bên này vừa nói xong, bên kia có lẽ liền nháo loạn

luôn. Còn có khả năng, bọn họ mới chạm vào Phương ma ma, Phương ma ma sẽ ngồi

bệt xuống đất khóc nháo, lúc này trong phủ đã có người trong tộc của Lục gia,

không thể để nhàn thoại truyền ra ngoài. Hai người kia tự biết không địch lại,

chỉ đành thối lui, chạy nhanh đi tìm Lục Kiến Trung báo tin.



Phương ma ma đắc ý quay đầu nhìn Phạm Bao: “Đại quản

sự, thỉnh đi!”



Phạm Bao bình thường thấy Lâm Ngọc Trân điêu ngoa

không phân rõ phải trái không vừa mắt, lúc này nhìn lại cảm thấy cực kỳ thuận

mắt, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, thường thường thản nhiên theo Phương ma ma đi

đến phòng khách, đợi cho tới chỗ không người, mới nói với Phương ma ma một

tiếng: “Làm phiền rồi.”



Phương ma ma nhìn hắn, nói: “Là ý của Đại phu nhân và

Nhị thiếu phu nhân.”



Phạm Bao gật gật đầu, thử hỏi: “Nhị thiếu phu nhân
căn bản vốn không nháo lớn.



Lâm Ngọc Trân trừng mắt nói: “Còn phải chờ cái gì

nữa?” Nếu để Nhị phòng biết chuyện này, còn không lập tức dỗ Lục Kiến Lập giao

ra sao? Lục Kiến Lập là ai đây? Chính là một kẻ ngốc nhu nhược a. Không câu nệ

như thế nào, nàng phải tận mắt nhìn thấy lá thư này mới được.



Lâm Ngọc Trân vừa đứng dậy, chợt nghe bên ngoài một

trận tiếng bước chân vang lên, tiếp theo Phương Trúc ở bên ngoài la lớn: “Đây

là muốn làm cái gì? Phu nhân! Phu nhân!”



Ngay sau đó bên ngoài phần phật xông vào một đám

người, đi đầu là Lục Kiến Trung, mặt âm trầm chỉ vào Phạm Bao phẫn nộ quát:

“Bắt lấy cẩu nô tài vong ân bội nghĩa này cho ta!”



Phạm Bao chấn động, vừa định mở miệng đã bị người đánh

gục, nhét khăn vào miệng, đang muốn giãy dụa, đã bị người dùng sức đá vào ngực

một cước, đau thiếu chút nữa không thở nổi, nằm trên mặt đất co thành một đoàn.



Lâm Ngọc Trân sợ tới mức hét lên một tiếng, cầm tay

Lâm Cẩn Dung, xanh mét mặt chỉ vào Lục Kiến Trung nói: “Hay cho lão Nhị ngươi!

Ngươi cũng dám!”



Lục Kiến Trung mắt thấy Phạm Bao bị thu phục, sầm mặt

tiến lên thi lễ với Lâm Ngọc Trân, nói: “Đại tẩu, xin lỗi, khiến tẩu bị sợ hãi.

Cẩu nô tài này phạm vào lỗi không thể tha thứ, không thể chấp nhận cứ để hắn

tiếp tục làm càn.”



Lâm Ngọc Trân tức giận đến cả người phát run: “Hắn

phạm vào tội gì mà không thể tha thứ? Sao ta lại không biết? Hắn là người lúc

lão thái gia còn sống tín nhiệm nhất, lão thái gia thi cốt chưa lạnh, lão Nhị

ngươi đã như vậy, cũng không sợ bị người ta nhạo báng sao!”



Lục Kiến Trung thần sắc trấn định lại thi lễ: “Đại tẩu

thứ tội, vừa rồi ta hỏi Đồng Nhi và đại phu, đêm qua phụ thân phát bệnh cứu trị

trễ, là do hắn làm chuyện tốt. Còn có một chuyện khác, lúc này ta cũng không

tiện nói tỉ mỉ, sau đó sẽ báo lại với tẩu sau.”