Thế Hôn

Chương 371 : Đường sống

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lục Kiến Trung chắp tay, rồi dẫn người nghênh ngang

rời đi, Lâm Ngọc Trân há có thể từ bỏ ý đồ, thuận tay bưng lên chén trà ném về

phía hắn, lên tiếng tức giận mắng: “Không có giáo dưỡng! Ngươi dám thừa dịp Đại

ca ngươi, chất nhi không ở nhà, muốn làm gì thì làm, bất kính trưởng tẩu, bốn

phía hại người sao! Chỉ cần lão thái thái còn sống, nhà này còn chưa tới phiên

ngươi làm chủ!”



Lục Kiến Trung làm sao nghĩ đến nàng mới mở miệng liền

động thủ, bất ngờ không kịp phòng bị, bị nàng ném thẳng vào người, trước ngực

ướt đẫm nở rộ như đóa hoa cúc, từng giọt nước rơi xuống, rất chật vật. Từ trước

bị Đại phòng đè nén đủ loại bất mãn cùng oán hận giống như thủy triều từ chỗ

sâu nhất trong đáy lòng tuôn trào, không khỏi nắm chặt tay thành quyền, cắn

chặt khớp hàm, sắc mặt dữ tợn, đi về phía Lâm Ngọc Trân.



Lục lão ông đã chết, người không còn chút kiêng kỵ đâu

phải có mỗi mình Nhị phòng? Lâm Ngọc Trân cũng là như thế, nàng nhiều năm qua

vẫn cao cao tại thượng, cũng không đem Nhị phòng vào mắt, lúc này nàng cũng như

cũ hoàn toàn không sợ Lục Kiến Trung, cười lạnh một tiếng, tiến lên trước một

bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm Lục Kiến Trung, lớn tiếng nói: “Tốt, lão Nhị,

ngươi muốn đánh nhau với ta có phải không? Huynh trưởng như phụ, trưởng tẩu như

mẫu, ngươi dám phạm thượng sao! Muốn thừa dịp ca ca ngươi và chất nhi không có

ở nhà, bắt nạt mấy phụ nhân như chúng ta sao! Nếu ta

sợ ngươi, ta không mang họ Lâm nữa!”



Lục Kiến Trung ánh mắt âm trầm đáng sợ chi cực, chỉ

biết nghiến răng nghiến lợi.



“Cô cô, Nhị thúc phụ, có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc

là người một nhà, không có hiểu lầm không thể giải.” Lâm Cẩn Dung tiến lên đỡ

Lâm Ngọc Trân, nhìn về phía Phương Trúc đứng bên ngoài, Phương Trúc giật mình

một cái, xoay người bỏ chạy.



Lâm Cẩn Dung thấy nàng đã lĩnh hội được ý tứ của mình,

liền thu hồi ánh mắt, trấn định nhìn Lục Kiến Trung: “Nhị thúc phụ, Phạm đại

quản sự bình thường là người được tổ phụ tín nhiệm, làm việc làm người như thế

nào mọi người đều xem ở trong mắt, người chỉ dựa vào câu nói đầu tiên đã định

tội hắn, không cần nói bà bà ta có lòng nghi ngờ, ngay cả người bên dưới chỉ sợ

cũng sẽ miên man suy nghĩ, nếu truyền ra ngoài chính là đánh mất thể diện toàn

gia. Nhị thúc phụ thỉnh nên cân nhắc.”


nói có lý. Một khi đã như vậy, trước tiên thẩm tra người, chờ Đại lão gia trở

về rồi định tội cũng không muộn.” Hiện tại không thể không nhượng bộ, nhường

nhịn nữ nhân một chút, có một trăm loại biện pháp, cần gì gấp gáp nhất thời?

Tạm thời để Lâm thị bà tức đắc ý một chút đi!



Lâm Cẩn Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vừa rồi

thật đúng là sợ hãi hai bên sẽ nháo tới cùng. Tất nhiên sẽ không thương tổn đến

nàng, nhưng trong hỗn loạn mạng của Phạm Bao nhất định không thể bảo đảm. Nàng

rõ ràng nhìn thấy Phạm Bao đang nằm cuộn trên mặt đất khẽ thả lỏng thân mình,

cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đang muốn gọi người nâng Phạm Bao dậy, Lục

Kiến Trung liền chắp tay sau lưng đi qua, không nằm trong dự kiến, nhấc chân

lên hung hăng đá một cước vào mặt Phạm Bao.



Sự tình xảy ra đột nhiên, Lâm Cẩn Dung che miệng lại

phát ra một tiếng kinh hô, đã thấy Phạm Bao theo bản năng lui thành một đoàn,

che khuất gương mặt, một cước kia của Lục Kiến Trung vừa vặn đá vào trên đỉnh

đầu hắn. Lục Kiến Trung không cam lòng, thu hồi rồi còn muốn đá nữa, các nữ

nhân Lâm gia đã đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tình hình trước mặt.



La thị nhìn xung quanh trái phải, lớn tiếng hỏi: “Làm

cái gì vậy? Xướng tuồng sao?”



Lục Kiến Trung thu hồi chân, thản nhiên hướng các nàng

chắp tay, nói: “Bất quá là giáo huấn một tội nô mà thôi, khiến thân gia chê

cười.” Nói xong lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một

cái, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đón đầu Đồ thị, Lục Kiến Lập và Tống thị

vội vàng đi tới.



Đám người Lục Kiến Lập trên người đã mặc đồ tang khẩn

cấp may xong, ma ma phía sau Tống thị trong lòng còn ôm vài món. Tống thị nhìn

nhìn tình hình trong phòng khách, thập phần lo lắng nói: “Đưa đồ tang tới cho

mọi người.” Rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Kiến Trung, tiến lên hành lễ xin

lỗi Lâm Ngọc Trân: “Đại tẩu, công công chợt buông tay ra đi, hắn tức giận đến

mê muội, nếu có chỗ thất lễ, còn thỉnh Đại tẩu đại nhân đại lượng, đừng chấp

nhặt với hắn.”



Lâm Ngọc Trân lúc này có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, lá gan đúng

là lúc lớn nhất, lập tức cười lạnh nói: “Tam thúc, Tam đệ muội, các ngươi cũng

tới rồi, vừa vặn đến bình phân xét xử.”