Thế Hôn
Chương 372 : Cật vấn
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lục Kiến Trung mới bước ra cước bộ liền dừng lại, quay
đầu âm u nhìn Tam đệ Lục Kiến Lập: “Đệ nghe lời ta và Đại tẩu nói chưa?”
Lục Kiến Lập chỉ lo hoảng sợ nhìn Phạm Bao. Trời lạnh,
hài Lục Kiến Trung đi không phải là hài vải, một cú đá kia rất mạnh, máu từ tóc
Phạm Bao chảy xuống đến gương mặt, hơn nữa bộ dạng hấp hối kia của hắn, nửa
chết nửa sống, thấy thế nào cũng đều rất dọa người.
Phạm Bao thấy Lục Kiến Lập nhìn qua, dùng sức mở to
hai mắt, nóng bỏng đáp trả, Lục Kiến Lập tất nhiên hiểu được Phạm Bao có ý tứ
gì, hắn kìm lòng không được đưa tay đặt lên phong thư trong người kia. Là vì
phong thư này sao? Nếu không phải, chỉ là mâu thuẫn tích lũy thường ngày, Lục
Kiến Trung sẽ không đến mức động thủ như vậy.
“Tam đệ!”
“Tam thúc!”
Thấy Lục Kiến Lập chỉ lo nhìn chằm chằm Phạm Bao, Lâm
Ngọc Trân cùng Lục Kiến Trung đều thập phần bất mãn, nhịn không được cất cao
thanh âm nhắc nhở hắn.
Đồ thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngầm véo Lục
Kiến Lập một phen, Lục Kiến Lập run lên, theo bản năng nhìn về phía Lâm Cẩn
Dung, Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó, tay áo buông lỏng, thần sắc bình tĩnh, bất
quá ánh mắt cũng là nghi ngờ, giống như đối với hắn có điều chờ mong, nhưng
dường như không dám tin tưởng vào hắn vậy.
Nữ nhi Lâm gia từ trước đến nay đều kiên cường, sợ là
trong tâm tư của Lâm Cẩn Dung cũng có chút khinh thường mình chăng? Lục Kiến
Lập nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Trân cùng Lục
Kiến Trung: “Đại tẩu, Nhị ca, ta nghe được. Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện
gì?”
Ánh mắt Lục Kiến Trung nhất nhất đảo qua mọi người Lâm
gia, cuối cùng rơi xuống Lâm Ngọc Trân: “Sự tình liên quan đến gia vụ, còn
thỉnh Đại tẩu an trí khách quý rồi nói sau, đỡ phải chậm trễ khách quý.”
Chuyện của Lục gia bây giờ còn chưa tới phiên người
Lâm gia ở một bên khoa tay múa chân. Hắn có ý tứ như vậy, những người khác cũng
hiểu được, La thị đang muốn há mồm châm chọc, Chu thị dĩ nhiên đã nói: “Một khi
đã như vậy, chúng ta đây liền tới Vinh Cảnh cư trước thăm lão thái thái.” Dừng
một chút, lại nói: “Nhóm ca ca muội cũng đến đây, lúc này đang ở ngoại viện, có
việc gì cần giúp thì cứ mở miệng, đừng vội khách khí.”
Biết bọn họ ngay tại phía sau nàng, nàng sẽ không sợ,
lưng liền cứng rắn, Lâm Ngọc Trân gật gật đầu, vén áo thi lễ: “Xin lỗi các tẩu
thì có tác dụng gì?”
Đồ thị chính là không để ý tới, ai ai thê thê khóc òa:
“Mạng của ta thật khổ a…cả đời đều bị người ta bắt nạt, khóc cũng không thể
khóc, trên đời này làm sao có đạo lý này đây? Ta muốn đến hỏi lão thái thái,
chúng ta có phải là con cháu ruột thịt của lão thái gia hay không đây……”
Lục Kiến Lập đột nhiên quát: “Câm miệng!”
Đồ thị chưa từng bị hắn rống như thế, sợ tới mức run
lên, tự động ngậm miệng, trong nháy mắt đôi mắt mờ mịt không biết làm sao.
Nhưng vẻ mờ mịt này cũng chỉ diễn ra một lát, rất nhanh khôi phục, dựng thẳng
lên mày liễu nói: “Chàng……”
Lục Kiến Lập phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng một cái, ánh
mắt này Đồ thị chưa từng thấy qua, thế nhưng sợ tới mức khiến nàng lập tức ngậm
chặt miệng.
Bên tai rốt cục thanh tĩnh, Lục Kiến Lập thúc thủ mà
đứng, thản nhiên nói: “Nhị ca kỳ thật là muốn hỏi ta chiếm được cái gì đúng
không? Ăn ngay nói thật, phụ thân để lại một phong thư, công đạo hậu sự.” Vừa
không biết tình hình cụ thể, liền đơn giản nói mơ hồ một chút.
Lục Kiến Trung vốn không dễ bị hồ lộng như thế, nhưng
giờ phút này tâm thần đều bị lá thư này hấp dẫn, một lòng kinh hoàng không
thôi, chỉ lo hỏi hắn, trong giọng nói còn mang theo vài phần hổn hển: “Vậy sao
tối hôm qua đệ không nói? Vì sao không lấy ra nữa?”
Lục Kiến Lập phẫn nộ nhìn Lục Kiến Trung: “Nhị ca đây
là nghi ngờ ta, hoài nghi ta chăng? Phụ thân vừa mới qua đời, cũng chỉ nhớ rõ
ích lợi mà quên bi thương, ta không thể làm nổi chuyện ngỗ nghịch bất hiếu như
thế. Ta chỉ cảm thấy thương tâm, hận không thể thay phụ thân đi tìm cái chết,
làm sao lo lắng đến điều này nữa? Huống chi, phụ thân nói được hiểu được, thứ
này phải giữ lại chờ Đại ca, Nhị lang, Ngũ lang bọn họ về tới mới đối chiếu với
phong thư đã giao cho tộc lão trong dòng họ vào ngày Trùng Cửu kia.” Mặt sau
lời này cũng là chính hắn tự thêm vào.
Lục Kiến Lập đoán một lát, nói: “Cũng tốt. Chờ Đại ca
trở về lại nói sau.”
Lâm Cẩn Dung lại biết, đêm dài lắm mộng. Lục Thiệu
cách đây gần nhất, rất nhanh sẽ trở về, Nhị phòng sẽ như hổ thêm cánh.