Thế Hôn

Chương 382 : Lục luân

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trong nháy mắt liền bước vào tháng 11.



Buổi sáng đầu tháng 11, Lâm Cẩn Dung tỉnh lại, phát

hiện thân mình nho nhỏ của Nghị Lang dính sát vào trong lòng nàng, nàng rõ ràng

cảm giác được hôm nay so với ngày thường lạnh hơn rất nhiều. Nàng thật cẩn thận

khoác áo đứng dậy, thay Nghị Lang dúm lại chăn, xốc lên trướng mạn, một chút

bạch quang trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua khe hở trướng mạn chiếu

vào, đúng là tuyết đã rơi.



Lâm Cẩn Dung ngửa đầu tựa vào đầu giường, không tiếng

động thở dài, Lục Luân nên trở về rồi. Nàng nhớ mang máng, năm ấy Lục Luân trở

về nhà, đó là vào một ngày tuyết rơi. Người Lục gia buổi sáng đi dọn dẹp tuyết

trước linh đường, liền nhìn thấy Lục Luân mặc đồ tang vẫn không nhúc nhích một

mình quỳ gối trước linh cữu của Lục lão ông.



Không có người biết hắn khi nào thì trở về, vào bằng

cách nào, lại quỳ trước linh cữu của Lục lão ông bao lâu, sau đó Lục Luân “bạo

bệnh” mà chết, trong bọn hạ nhân liền xuất hiện truyền thuyết, kỳ thật thời

điểm hắn vừa về nhà cũng đã không thích hợp, lây dính mấy thứ không sạch sẽ gì

đó, sau đó bị quỷ hồn mang đi. Bằng không không có cách nào khác giải thích vì

sao hắn không muốn kinh động bất kỳ ai, đột nhiên xuất hiện ở trước linh đường

đây. Xuất phát từ nguyên nhân ám muội nào đó, Lục gia từ trên xuống dưới đều

cam chịu cách nói này, sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách.



Nhưng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên gương mặt xanh

tím im lặng, lạnh như băng nằm ở trong quan tài kia. Hắn sẽ không cười, sẽ

không nghịch ngợm gây sự, cũng sẽ không ngại nàng phiền, hoặc là ngốc nghếch an

ủi nàng nữa, loại tư vị này thật sự là khó chịu chi cực. Nghị Lang giật giật,

muốn hất tung chăn ra, Lâm Cẩn Dung thở dài, sờ sờ đầu của hắn, thay hắn đắp

lại chăn cho kín.



Cửa nhẹ nhàng vang một tiếng, Anh Đào nhẹ tay nhẹ chân

tiến vào: “Thiếu phu nhân, người đã dậy chưa?” Còn chưa đợi cho Lâm Cẩn Dung

trả lời, đã thấy Lâm Cẩn Dung ngồi dựa vào đầu giường, vì thế lộ ra một mỉm

cười khoái hoạt: “Ngũ gia đã trở lại.”



Lâm Cẩn Dung khống chế không được mà hết hồn. Nàng đột

nhiên cảm thấy nàng không có gì nắm chắc, thậm chí có chút sợ hãi.



Anh Đào ôm quần áo lại đây hầu hạ Lâm Cẩn Dung, nhỏ

giọng nói: “Hôm qua ban đêm người canh giữ là Lục gia, nửa đêm về sáng thời

điểm tuyết rơi, hắn lạnh chịu không nổi, liền đi ngủ. Sáng nay Khóa Nhi quét

tuyết trước linh đường, liền phát hiện có người vẫn quỳ ở trước đó, không hề

nhúc nhích, thắt lưng thẳng tắp. Còn tưởng rằng là Lục gia cơ. Vì biết thân thể

Lục gia luôn luôn yếu nhược, Khóa Nhi liền tiến lên khuyên nhủ, kết quả phát
Lâm Cẩn Dung hé mắt nhìn lại, trên tay Lục Luân đầy

vết chai, lại vừa thấy, trên cổ tay có một vết sẹo màu hồng. Còn chưa kịp nhìn

rõ ràng, Lục Luân đã nhanh chóng thu tay về, hạ tay áo xuống, đẩy Lục Thiện một

cái, nhẹ nhàng chụp vào ót của hắn: “Nhiều người ở đây, còn như vậy ngấy ngấy

méo mó, do dự, sao đệ không có chút tiến bộ thế!”



Lục Thiện tức giận đến mặt đỏ bừng: “Rõ ràng là huynh

dựa vào ta! Ngũ ca dã man, sao huynh không nói đạo lý vậy? Uổng phí ta sợ huynh

bị đánh, chạy qua chạy lại.”



Lục Luân nửa điểm thần sắc xấu hổ đều không có, vươn

tay nhẹ nhàng túm áo Lục Thiện, nhẹ nhàng nhấc lên, Lục Thiện hai chân liền rời

khỏi mặt đất. Vài nha hoàn ma ma chung quanh đều ha ha cười ra tiếng, Lục Thiện

không khỏi khí hận, dùng sức vung loạn chân mắng: “Hắc mập mạp, buông, xứng

đáng bị đánh mà! Lại bắt nạt ta!”



“Hoàn hảo, có tiến bộ, không ngay lập tức khóc lóc.”

Lục Luân đưa tay buông lỏng, không chờ Lục Thiện đứng vững, lại ôm hắn dùng sức

vỗ lên lưng: “Đệ tuổi còn trẻ, mà đã cúi đầu còng lưng, đệ có bệnh sao, khó coi

chết đi được!”



Lục Thiện nén giận đứng thẳng, thẳng thắn thắt lưng,

mắng: “Ta không chấp nhặt với kẻ dã man không nói lý lẽ như huynh.”



Lục Luân cợt nhả: “A, vậy đệ nhận thức được hết sao?

Nói cho ta nghe một chút?”



Lục Thiện trừng mắt nhìn hắn một cái, cố làm ra vẻ sửa

tay áo: “Ta sợ huynh sao! Năm sau ta sẽ đi thi thử.”



Lục Luân đột nhiên trầm mặc, xoa xoa đầu của hắn, nói

giọng khàn khàn: “Đọc sách cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của tổ phụ.”



Lục Thiện cũng đi theo trầm mặc, hai huynh đệ im lặng

đi theo phía sau Lâm Cẩn Dung, cúi đầu đi về phía trước.



Đi được mấy chục bước, Lục Luân thấp giọng hỏi Lâm Cẩn

Dung: “Tổ phụ không phải chịu nhiều khổ sở chứ?”



“Hoàn hảo.” Lâm Cẩn Dung đang muốn tìm chút lời an ủi

Lục Luân, đã thấy Lục Luân nhướn thẳng lông mày, vỗ một cái vào người Lục Thiện

trong lúc lơ đãng đã còng thắt lưng, mắng: “Lại còng lưng rồi! Đệ cẩn thận, ta

nhìn thấy một lần thì sẽ đánh một lần nha!”