Thế Hôn
Chương 381 : Cơ hội
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lâm Thế Toàn đem hết nội dung buổi đàm luận với Mai
Bảo Thanh ra kể cho Lâm Cẩn Dung nghe, thử khuyên nàng: “A Dung, chuyện này
muội thấy thế nào? Ta thấy, hắn nói cũng không sai, mọi người đều kiếm tiền,
không ảnh hưởng đến cái gì, có lợi thì mọi người cùng hưởng.”
Lâm Cẩn Dung nhận ra hắn hơi có chút động tâm, vẫn là
nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta nói phải đợi Mẫn Hành trở về lại cùng hắn thương lượng,
kỳ thật chính là lấy cớ thôi. Phiêu lưu quá lớn, ta sẽ không tham dự.”
Lâm Thế Toàn có chút khổ sở: “Nếu muội lo lắng bọn họ
ở bên trong phá rối, làm loạn, thì không cần phải vậy, không ai dám ở trước mặt
thủ hạ Mai Bảo Thanh làm xằng làm bậy.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Không phải vì duyên cớ này, ta
chỉ là cảm thấy sinh ý này không thích hợp.” Nàng không thể nói quá chi tiết,
lại càng không dám nói ra nguyên nhân chân chính. Nếu nói Nhị phòng chưa từng
tham dự đến chuyện này, nàng có lẽ còn có thể thử một lần, nhưng nếu biết Nhị
phòng có chen chân vào, sao nàng dám dễ dàng nếm thử đây?
Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, nói: “Ta muốn tham dự.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nhìn Lâm Thế Toàn, muốn từ
trên mặt hắn nhận ra quyết tâm của hắn đến tột cùng là lớn bao nhiêu, nàng có
thể ngăn trở hắn hay không. Lâm Thế Toàn cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười,
thoải mái đem mặt đối diện với nàng, để nàng xem đủ.
Lâm Cẩn Dung có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi: “Được rồi,
nếu ta nhất định phải khuyên Tam ca, nếu sinh ý này tốt nhất đừng làm, huynh sẽ
nghe vào bao nhiêu?”
Lâm Thế Toàn không cần suy nghĩ: “Có lẽ sẽ nghe một
nửa.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Một nửa?”
Lâm Thế Toàn gật đầu: “Vốn thì ta sẽ tận lực vay tiền
độc chiếm một chỗ, hiện tại sao có thể nhường cơ hội cho người khác.”
Hắn quyết tâm đã định, Lâm Cẩn Dung không có biện
pháp. Nàng không muốn bắt buộc hắn, hắn cũng không nên dựa theo ý chí của nàng
mà làm việc, nhân sinh của hắn là độc lập. Trừ phi nàng có thể đưa ra căn cứ
chính xác trực tiếp, chứng minh rằng cọc sinh ý này nhất định không thể làm,
nếu không hắn sẽ vẫn muốn làm. Giống như một người chưa được ăn một món này,
nàng nói cho hắn biết không thể ăn, hắn cho dù là lúc ấy nghe lời… Qua đi cũng
sẽ buông lỏng, một khi có cơ hội, hắn vẫn sẽ nếm thử.
Lâm Cẩn Dung nói: “Mẫn Hành không có ở nhà, chuyện lớn
như vậy ta không dám làm chủ.”
Nữ nhân âm hiểm khẩu thị tâm phi, Lục Kiến Trung vốn
không thật sự quan tâm nàng rốt cuộc có làm hay không, mà là có mục đích khác,
nhân tiện nói: “Nhị chất tức, ta có việc muốn nói với lão thái thái, con…………”
Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy lui ra ngoài.
Xuân Nha thấy nàng nửa đường trở về, vội hỏi: “Chuyện
gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung cầm quả bóng vải nhiều màu đùa với Nghị
Lang: “Nhị lão gia có việc muốn nói với lão thái thái.” Nhất định là muốn dỗ
lão thái thái lấy tiền ra để hắn đầu tư vào sinh ý của Mai Bảo Thanh, còn lo
lắng nàng ở đó sẽ phá hư, kỳ thật nàng thật sự sẽ không làm như thế.
Lục Kiến Trung ba hoa chích choè nói một lúc, quỳ gối
trước mặt Lục lão phu nhân thấp giọng cầu xin: “Nương, đó là một cơ hội tốt,
tương lai vận chuyển hàng hóa trở về, cửa hàng của Tam đệ chúng ta cũng có thể
bán, đối với mọi người đều có lợi.”
Lục lão phu nhân cúi mắt không nói, hồi lâu sau mới
đáp: “Không được có chủ ý với Tam đệ con, không cho con vay tiền hắn, cũng
không cho con bảo hắn theo con bỏ tiền ra. Hắn không thể so sánh với con và Đại
ca con, ta và phụ thân con chỉ hy vọng hắn có thể giữ lại điền trang, thu được
chút địa tô là đủ rồi. Tiền chung, ta được phụ thân con nhờ vả, thì sẽ giữ gìn
cho hắn, phân chia vào tay huynh đệ các con, các con muốn làm cái gì, là chuyện
của các con, ta không thể tự tiện đưa ra cho mình con dùng.”
Lục Kiến Trung trong lòng có tư vị nói không nên lời,
run run miệng, chảy lệ nói: “Hóa ra mẫu thân vẫn đều đối đãi với con như thế?
Sao con lại có chủ ý với Tam đệ chứ? Chuyện này nếu tham gia thì mọi người đều
có lợi, làm sao lại là chuyện của một mình con được?”
Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Con hẳn nên đối xử
tốt với bọn họ. Nếu con thật sự cần, lấy vốn riêng của ta đi, ta cho con mượn.”
Quay đầu mệnh lệnh Sa ma ma: “Lão Sa, lấy hai ngàn lượng bạc cho Nhị lão gia.”
Lại hỏi Lục Kiến Trung: “Đủ không? Không đủ thì ta cũng không có nhiều.”
“Đa tạ mẫu thân, sao con có thể nhẫn tâm lấy tiền của
mẫu thân? Con còn phải đưa cho lão nhân gia người mới đúng.” Lục Kiến Trung quy
củ lui ra, một khi đã như vậy, cũng đừng trách hắn không khách khí, vì thế khi
làm tang sự, bàn tay cũng vươn ra hành động.