Thế Hôn
Chương 380 : Cam đoan
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Trời nửa sáng nửa u ám, trong tầng mây nặng nề màu xám
xuất hiện lỗ hổng, ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống dưới, hình
thành vài cột sáng chói mắt. Rừng trúc xanh biếc đắm chìm trong nắng, nửa là
nắng chiếu xanh tươi, nửa là âm lãnh lành lạnh.
Mai Bảo Thanh ngồi ở đó, không chút để ý cầm quạt
hương bồ phe phẩy than trong hỏa lò, ánh mắt xuyên thấu qua rừng trúc không rậm
rạp lắm, dừng ở trên người hai tỷ đệ đang đến cách đó không xa.
Tỷ tỷ cao gầy thon thả, hé ra đậu lạp rộng thùng thình
màu đen che đi hơn phân nửa, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một chút oánh bạch, đệ
đệ mới đứng đến tai tỷ tỷ, thân gầy cao ngất, giống như một gốc cây trúc xanh
tươi. Tỷ đệ hai người vừa đi vừa nói chuyện, mặc dù nghe không thấy đang nói
gì, lại có thể nhìn ra tâm tình rất tốt, thực khoái trá.
Hai người càng tới càng gần, ấm nước suối trên tiểu
hỏa lò cũng rầm rì gợn bọt nước lăn tăn, Mai Bảo Thanh ném quạt hương bồ sang
bên cạnh, chuẩn bị pha trà, hắn nghe thấy thanh âm rõ ràng của Lâm Thế Toàn từ
dưới lầu truyền đến: “Một đường vất vả.” Thanh âm thiếu niên vui vẻ lại mang
theo vài phần tự khắc chế: “Tam ca!”
Ngay sau đó, tiếng bước chân không nhẹ không nặng,
không nhanh không chậm từ cầu thang truyền đến, cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, một
mùi hương lan thản nhiên theo gió nhẹ thổi lại đây. Mai Bảo Thanh không quay
đầu, chuyên chú đùa nghịch trà cụ trước mặt, mây bay nước chảy lưu loát sinh
động dùng bút lông thỏ Kiến Châu vẽ nên hình thái thân trúc gầy trong chén
nước.
Phía sau một mảnh im lặng, không ai quấy rầy hắn. Mai
Bảo Thanh ngừng tay, xoay người đối với ba người cạnh cửa hành lễ: “Thất lễ
rồi.”
Thiếu niên mặc miên bào màu xanh nhạt hơi hơi nhướn
một đôi lông mi dài như tỷ tỷ hắn, trong ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ không cho
là đúng, giống như đang khiển trách hắn cố làm ra vẻ, lại vẫn nghiêm túc thi lễ
với hắn: “Mai tiên sinh.”
Lâm Cẩn Dung còn lại là hàm chứa ý cười thả nhiên,
trong suốt thi lễ: “Có chút chậm trễ, còn thỉnh Mai đại lão gia thứ tội.”
Lâm Thế Toàn bày ra vẻ chủ nhân cùng huynh trưởng:
“Tuy trà tứ là của Tứ muội. Nhưng hôm nay ta làm chủ, chiêu đãi không chu toàn
là lỗi của ta, đều ngồi đi.” Nói xong đem Lâm Thận Chi giới thiệu cho Mai Bảo
Thanh: “Đây là tộc đệ của ta. Trong tộc đứng thứ bảy, Thận Chi.”
Mai Bảo Thanh cẩn thận đánh giá Lâm Thận Chi một phen,
ánh mắt dừng ở Lâm Thận Chi nhận ra là một thiếu niên đọc sách thực khắc khổ,
liền khẽ cười: “Rất có phong phạm, nói vậy tương lai lại là thám hoa tiến sỹ
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đương nhiên là được, nếu việc
ôn luyện của đệ hoàn thành xong xuôi, không ảnh hưởng việc học hành của đệ, mấy
thứ này tất nhiên biết được càng nhiều, đối với đệ càng tốt.” Như vậy, tương
lai hắn mặc kệ gặp phải loại hoàn cảnh nào, ít nhất đều có bản lĩnh mưu sinh.
Lâm Thận Chi hưng phấn mà gật đầu: “Ta sẽ không nhàn
hạ.”
“Ân, ta tin tưởng đệ.” Lâm Cẩn Dung mang theo hắn dọc
theo hành lang dài chuyển tới bên kia, tiến vào phòng chuyên dụng của nàng, ra
ngồi phía sau bình phong, phân phó Xuân Nha: “Nếu là người đến, thì cho họ vào.
Ngươi nhắc nhở ta, đừng để lỡ giờ, miễn cho bọn họ chạm mặt nhau.”
Xuân Nha cười nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ vừa
rồi đã nói với Tần quản sự, hắn nhất định an bài thỏa đáng, sẽ không để bọn họ
gặp nhau.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tỷ tỷ làm việc, ta cảm thấy
yên tâm.”
Sau giờ ngọ, Lâm Cẩn Dung thấy Phạm Bao viết cho nàng
tên sáu người, nhờ nàng cố gắng làm những gì, có thể ưng thuận hứa hẹn gì đó.
Khi người cuối cùng rời đi, trời đã chạng vạng, Lâm
Thận Chi vẫn bảo trì trầm mặc giờ phút này mới nghiêm mặt tiến lên hỏi: “Tứ tỷ,
rốt cuộc tỷ đã gặp phải chuyện gì? Tỷ như vậy có thể giải quyết sao? Có cần ta
giúp tỷ không?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Việc này cũng không phải đại
sự gì, ta cũng không biết có thể giải quyết hay không, ta hy vọng là có thể,
nhưng trên thực tế có đôi khi còn phải xem vận khí. Tạm thời đệ không giúp được
ta đâu.”
Lời của nàng nói ra hàm hồ, cũng không tỏ vẻ Lâm Thận
Chi cái gì cũng đều không hiểu, tốt xấu hắn đã lớn lên trong đại gia tộc, ngồi
ở bên người nàng dự thính đã lâu. Nhưng loại chuyện này, hắn xác thực không
tiện nhúng tay. Hắn còn thật sự tự hỏi, sau đó dùng tư thái cực kỳ nghiêm túc
hướng Lâm Cẩn Dung cam đoan: “Tỷ tỷ, nếu không được, tỷ phải tới tìm ta. Vô
luận khi nào thì cũng đừng quên, tỷ còn có người đệ đệ này.”
Lâm Cẩn Dung vừa muốn cười, lại cảm động, dùng sức vỗ
đầu vai hắn hai cái: “Đúng vậy, ta còn có đệ mà, Nghị Lang của chúng ta cũng có
thân cữu phụ mà.”
Lâm Thận Chi cười: “Không thành vấn đề, ta sẽ đối tốt
với hắn giống như cữu phụ vậy.”