Thế Hôn

Chương 379 : Bắt đầu

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lâm Cẩn Dung đẩy cửa mà vào, nhìn quanh bốn phía,

trong phòng nhỏ hẹp bốn vách tường thanh lương, hé ra ván giường bằng gỗ rộng

ước chừng 3 thước, đệm chăn đơn bạc cổ xưa, trên bàn gỗ cũ kỹ bên cửa sổ có một

ấm nước và một bát thô, ngoài ra không còn vật gì khác. May mà miệng vết thương

của Phạm Bao được băng bó thật sự sạch sẽ chỉnh tề, trên người mặc quần áo dày

dặn, tinh thần cũng khá.



Phạm Bao thúc thủ đứng ở một bên, cung kính thỉnh Lâm

Cẩn Dung: “Nhị thiếu phu nhân mời ngồi.” Mang theo vài phần tự giễu, nhìn về

phía ván giường bằng gỗ đơn sơ kia: “Đương nhiên, nếu người không chê bẩn.”



Lâm Cẩn Dung không ngồi: “Phạm quản sự không cần khách

khí, ngươi là bệnh nhân, thỉnh tự tiện, ta chỉ ở trong này nói mấy câu thôi.

Đại phu nhân bảo ta tới ân cần thăm hỏi ngươi, đã đỡ hơn chưa?”



Phạm Bao hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt một mảnh thê

lương: “Đỡ nhiều rồi. Mạng của hạ nhân là Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân

giữ lại, có việc gì thì cứ phân phó.” Làm nô bộc, thật sự là thê thảm, chủ gia

không dung thứ, cũng không thể tiêu sái rời đi.



Thái độ của hắn có thể nói là rất phối hợp, nhưng bi

phẫn không cam lòng trong đó nửa điểm cũng không thể che giấu, Lâm Cẩn Dung

trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ủy khuất ngươi rồi.”



Phạm Bao lẳng lặng nói: “Không, giống như lão nô vậy,

còn có thể cam đoan áo cơm chu toàn, không thiếu mặc thiếu thuốc thang đã là

nhờ Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân phúc hậu.”



Có một số việc một khi phát sinh, muốn mở miệng xin

tha thứ không phải là chuyện dễ dàng. Lâm Cẩn Dung cảm thấy mình cũng không thể

thay thế người Lục gia trấn an Phạm Bao đang thương tâm, nàng và hắn chưa nói

tới tình cảm gì, chỉ có thể dựa vào quan hệ lợi hại mà nói động Phạm Bao: “Phạm

quản sự từng là phụ tá đắc lực nhất của lão thái gia, Lục gia làm ăn thế nào

ngươi đều rõ ràng, thủ đoạn tính tình con người thế nào ngươi cũng rõ ràng, có

một số việc, ngươi làm lại càng không thiếu. Bởi vậy ngươi càng hiểu được, mặc

dù tất cả mọi người biết ngươi oan khuất, nếu không thể xuất ra thủ đoạn hữu

hiệu chứng minh ngươi trong sạch, chỉ sợ sẽ phải kéo dài tới khi Đại lão gia

cùng Nhị gia trở về, đến lúc đó cũng không thể cứu ngươi được a.”



“Nếu Đại lão gia cùng Nhị gia cũng không thể cứu… Chỉ

sợ Nhị thiếu phu nhân cũng không thể giúp hạ nhân.” Phạm Bao không có tinh

thần. Sách lược đả kích loại bỏ đối thủ không chỉ là bắt được lỗi của đối thủ,

không có sai lầm thì có thể tạo ra, không có chuyện xảy ra thì có thể tìm cách

làm cho nó phát sinh, hoặc là làm bộ như nó đã từng phát sinh. Lục Kiến Trung

chỉ trích hắn hại chết Lục lão ông… nhờ có Lục Kiến Lập sửa lời, nguy hiểm có

thể tạm thời lui xuống, nhưng lấy tính tình của Lục Kiến Trung mà nói, tất
lý do mà.” Lâm Cẩn Dung cười khổ xoa xoa đầu của hắn. Nàng an bài hồi lâu, một

lòng muốn bảo toàn bọn họ, nên tìm cớ gì để thuận lợi khuyên nhóm thân nhân đào

tẩu trước khi đại nạn tiến đến đây? Đó là một nan đề.



Lâm Thận Chi trầm tư một lát, nói: “Tỷ nói đúng, sang

năm ta sẽ đi thi thử, vô luận thành hay không thành, ta cũng nên ra ngoài thu

nhận thêm kiến thức mới đúng.”



Sang năm hắn mới mười bốn tuổi, hơn phân nửa là bất

thành . Lâm Cẩn Dung không nhẫn tâm đả kích sự tích cực của hắn, thay đổi đề

tài: “Tam ca có ở nhà không?”



Lâm Thận Chi nói: “Tối hôm qua đã sai người đến nói

với hắn, lúc ấy hắn đáp ứng rồi, nhưng sáng nay lại chạy tới nói, chỗ hắn có

khách nhân trọng yếu không thể xuất môn, bảo ta nói với Tứ tỷ, hắn thỉnh Mai

đại lão gia dùng trà ở trà tứ.”



Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, từ trong tay áo lấy ra mảnh

giấy, ý bảo hắn coi trọng tên ở trên đó: “Thận Chi, làm phiền đệ chạy đi giúp

ta, hết sức tìm được những người này, cố gắng đừng để nhiều người biết. Để bọn

họ dựa theo thứ tự và canh giờ này đến trà tứ gặp ta.”



Lâm Thận Chi thấy nàng thần sắc nghiêm túc, có chút lo

lắng: “Tứ tỷ, không phải tỷ gặp phải chuyện gì phiền toái đấy chứ?”



Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không phải, là có chút việc vặt

muốn xử lý.”



Lâm Thận Chi như lúc còn nhỏ gật đầu: “Ta sẽ đến đó

cùng tỷ tỷ.”



Lâm Cẩn Dung vui mừng cười, sờ sờ đầu của hắn, tiểu đệ

của nàng đang lớn lên, hơn nữa dần dần có thể trở thành chỗ dựa của nàng, thay

nàng che gió che mưa.



Xe ngựa đi tới ngã tư đường, Lâm Thận Chi xuống xe,

kêu gọi tùy tùng đi theo, xoay người lên ngựa còn Lâm Cẩn Dung thì đến Lâm phủ,

rồi vô cùng náo nhiệt sai người đem đủ màu quà tặng mà nàng mua về từ trong

kinh tới cho mọi người các phòng, ôm Nghị Lang thu nhận một đống lễ gặp mặt.



Trở lại phòng Đào thị, vui vẻ ngồi nói chuyện với Đào

thị non nửa canh giờ, sau đó phó thác Nghị Lang cho Đào thị, thay đổi một thân

tố ý đơn giản, khoác áo choàng đội đấu lạp, theo cửa nách đi ra ngoài, có Lâm

Thận Chi cùng Xuân Nha cùng ngồi trên xe nhỏ đơn sơ, hướng tới trà tứ của nàng.