Thế Hôn
Chương 378 : Thúc chất
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lâm Cẩn Dung cùng Đồ thị giúp đỡ Lục lão phu nhân thu
thập thỏa đáng, Lâm Ngọc Trân liền dẫn Lục gia lão cô phu nhân tóc bạc trắng
xóa và hai tiểu nhi tức tuổi trẻ vào đây.
Lục lão cô phu nhân chân trước mới bước vào, liền ôm
miệng chảy lệ hô một tiếng: “Đại tẩu!” Hai lão thái thái ôm đầu khóc rống,
người trẻ tuổi đau khổ khuyên bảo. Khó khăn lắm mới khuyên nhủ được, Lục lão cô
phu nhân lau nước mắt, gọi hai tiểu nhi tức ra cho Lục lão phu nhân nhận thức,
vừa chuẩn xác tìm thấy Lâm Cẩn Dung ở trong đám người: “Đây là thê tử của Nhị
lang?”
Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước hành lễ: “Chất tức
gặp qua cô tổ mẫu.” Vị lão cô phu nhân này, chính là đám hỏi với Lâm gia từ
nhiều thế hệ trước của Lục gia, đã gả cho Lâm gia Nhị lão thái gia. Theo cách
nói của Lục gia bên này, Lâm Cẩn Dung phải gọi bà một tiếng Cô tổ mẫu, nếu theo
cách nói của Lâm gia bên kia, Lâm Cẩn Dung lại phải gọi bà một tiếng Nhị thúc
tổ mẫu. Nhưng giờ phút này là nhi tức của Lục gia, tất nhiên nên theo người Lục
gia gọi một tiếng Cô tổ mẫu rồi.
Có một tầng quan hệ như vậy, Lục lão cô phu nhân đối
với nàng và Lâm Ngọc Trân tất nhiên là thân thiết hơn nhiều so với đám người
Tống thị, Lã thị, Đồ thị, nhưng cũng không quên cùng Lục lão phu nhân tán dương
Lục Thiệu: “Hảo hài tử a, vừa hiếu đạo, vừa săn sóc, lại trung hậu, còn có thể
làm được việc.”
Lâm Cẩn Dung ở trong đám người tìm được Lục Thiệu vừa
hiếu đạo săn sóc, lại trung hậu có năng lực kia.
Lục Thiệu đã thay đồ tang, trên búi tóc có buộc sợi
chỉ gai, râu ria xồm xoàm đứng ở nơi đó, ánh mắt vằn đỏ giống như lơ đãng hướng
nhìn về phía nàng, lại thản nhiên dời mắt đi. Địch ý, thật sự là địch ý rất sâu
sắc, Lục Thiệu hiển nhiên không quên lúc trước nàng và Lục Giam đã đá hắn ra
khỏi cửa thế nào, trục xuất đến Thái Minh phủ. Lâm Cẩn Dung rất nhanh vò khăn
tay, phản ứng đầu tiên là vẫn muốn đá Lục Thiệu ra khỏi cửa.
Tiếp theo nàng lại nhìn thấy Lục Thiện thân cao cường
tráng, mặt mày có vài nét giống với Lục Giam, nhưng lại rũ thắt lưng cúi vai.
Lục Thiện khoác áo tang, cô độc đứng bên ngoài đám người, lạnh lùng nhìn thân
nhân đông đảo trước mặt, nhận thấy được Lâm Cẩn Dung đang nhìn hắn thì nhanh
chóng quét nàng một cái, làm bộ không thấy nàng, lại dời mắt đi. Vẫn là vẻ
không vui như từ trước.
Đồ thị đi qua, thấp giọng nói hai câu bắt đầu véo hắn
đẩy hắn, Lục Thiện đau nhe răng trợn mắt, tức giận bất bình, lại như cũ không
chịu đi lên phía trước, lưng hạ xuống thấp hơn, mặt cũng hồng đến tận lỗ tai. Khi
có biến hóa, yêu cầu của Đồ thị đối với hắn cũng cao lên, từ lúc hy vọng thân
thể hắn cường kiện biến thành khát vọng hắn có thể trở nên nổi bật, có danh
Một hồi cúng bái hành lễ xong, mọi người đi ra nghỉ
ngơi, Lâm Cẩn Dung tiến lên nâng dậy Lâm Ngọc Trân, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi
nhìn xem Phạm quản sự?”
Lâm Ngọc Trân nhãn tình sáng lên, rõ ràng có vài phần
cao hứng, cũng là nói: “Con cuối cùng đã thông suốt rồi sao. Thật giống như là
chuyện của một mình ta vậy.”
Lâm Cẩn Dung lười nhiều lời với nàng, chỉ trực tiếp
nói: “Sau đó là để cô cô cùng Phạm quản sự nói, hay là để ta nói với hắn?”
Lâm Ngọc Trân trầm mặc một lát, không tình nguyện đáp:
“Con nói với hắn đi.”
Lâm Cẩn Dung thử nói: “Vậy, nếu…… cô cô có chịu phối
hợp hay không?”
Lâm Ngọc Trân có chút xấu hổ, tất nhiên không chịu
thừa nhận rằng mình sợ làm hỏng chuyện, hy vọng Lâm Cẩn Dung đem hết toàn lực
giúp nàng, vì thế áp dụng thái độ không phù hợp lắm — không nói được một lời,
thẹn quá thành giận nghiêng mặt đi.
Lâm Cẩn Dung kiên nhẫn hỏi lại nàng một lần: “Nếu cô
cô làm không được, vậy không cần lãng phí khí lực của mọi người, nếu không sự
việc bất thành, còn có thể khiến tổ mẫu phản cảm. Phạm quản sự vẫn sẽ mang tội
vào thân.”
Lâm Ngọc Trân tức giận nói: “Các ngươi tốt nhất làm
cho thỏa đáng một chút!”
Lâm Cẩn Dung vốn cũng chỉ cần Lâm Ngọc Trân bồi nàng
đi một chuyến này để tánh tị hiềm thôi.
Phạm Bao ngồi trên ván giường lạnh lẽo cứng rắn, xuyên
thấu qua cửa sổ nhỏ hẹp thất thần nhìn đám mây đỏ hồng nơi chân trời kia. Bên
ngoài nhất định là cảnh tượng chạng vạng xinh đẹp, sảng khoái, trên đầu và tâm
vẫn đang ẩn ẩn đau nhức, nhắc nhở hắn, tuy rằng hắn chiếm được đồng tình và bảo
hộ của đích tôn và Tam phòng, nhưng cũng không thể thay đổi tình cảnh thực tế
hắn đang bị cầm tù, tiền cảnh không rõ.
Từ trước……………… Hắn nhớ tới từ trước, thời điểm Lục lão
ông còn sống, nhịn không được trong lòng chua xót. Ngoài cửa truyền đến thanh
âm quần áo ma sát vào nhau khi nữ nhân đi đường, hắn có chút khẩn trương ngồi
thẳng thân mình.