Thế Hôn

Chương 377 : Cướp đoạt

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lục lão phu nhân nói: “Con nói suy nghĩ của con đi.”



Lục Kiến Trung đáp: “Quan tài cũng mộ địa không cần phải bàn vội,

phật sự quan trọng hơn, nhà như chúng ta, với thân phận của phụ thân, ít nhất cũng nên một nghìn hòa thượng, làm đủ 100 ngày mới phải.” Vừa nói, vừa nhìn lén sắc mặt của Lục lão phu nhân.



Không biết là ai hít một ngụm khí lạnh, cũng rất nhanh che giấu

xuống. Mặc dù có người thấy quá mức xa xỉ lãng phí, có người lại hoài

nghi là Lục Kiến Trung dụng tâm kín đáo, nhưng cũng không ai dám tỏ rõ

đưa ra ý kiến phản đối. Dù sao thế tục là như thế, sự tử như sinh, sự

vong như tồn (nghĩa là thờ người chết như thờ người sống, thờ người mất như thờ người còn), người chết là đại sự, hậu táng thành phong trào, chẳng sợ ngay cả người nghèo chết đi, cũng còn muốn bán nhi dục nữ, cầm cố bất động sản, tranh thủ thực hiện tang sự cho phong quang náo nhiệt một chút, huống chi Lục gia không phải không có tiền, mà người chết lại là Lục lão ông.



Người không có cảm giác gì là Lâm Cẩn Dung, đã sớm trải qua một lần,

tuy rằng trước đó không nhớ rõ chi tiết, trọng yếu đại sự lại hiểu rất

rõ, mặc kệ như thế nào, một nghìn hòa thượng, phật sự 100 ngày, chắc

chắn phải mất mười bạc triệu văn tiền.



Cho nên trước khi Lâm Ngọc Trân sắp mở miệng thì nàng chuyển hướng đề tài đúng lúc ngăn trở Lâm Ngọc Trân: “Cô cô, canh giờ không còn sớm,

cũng không biết nương ta đã về chưa?”



Lâm Ngọc Trân thực bất mãn, nàng không phải nói tang sự của Lục lão

ông không làm náo nhiệt, nên có thể diện, nhưng phải có mức độ. Này

không khỏi cũng quá mức khoa trương rồi, chỉ là phật sự đã tiêu phí

nhiều tiền như thế, có thể nghĩ tới hoàn thành tang sự xong sẽ tiêu phí

đến bao nhiêu đây. Số tiền này, là lấy ra từ tiền chung, cũng không phải là do mọi người cùng quản cùng có ý kiến sao? Lục Kiến Trung rắp tâm

bất lương. Huống chi mấy ngày tới Lục Giam cùng Lục Kiến Tân chưa kịp

trở về, chuyện bên ngoài sẽ do phụ tử Lục Kiến Trung cầm giữ, đúng là cơ hội đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng mà!



Bởi vậy bị Lâm Cẩn Dung ngăn cản lại, nàng có thể nói là thập phần

không vui, mất hứng nói: “Các nàng đều biết chúng ta bận việc, lúc trước đã nói qua rồi. Nếu con không yên tâm thì tự con đến xem đi.”



Là ngại Lâm Cẩn Dung nhiều chuyện, hận không thể đuổi Lâm Cẩn Dung đi mới tốt. Nhưng chỉ trong một thoáng này, Lục lão phu nhân đã phi thường sảng khoái đáp ứng: “Được, làm phật sự như vậy đi, lão Nhị con đi an

bài. Phụ thân con vất vả cả đời, kết quả là giữ lại chẳng được bao

nhiêu, cũng không hưởng thụ được cái gì.” Nói xong lại thương tâm chảy

lệ.



Bà biểu lộ thái độ, không còn người nào dám nói một tiếng không phải
Đồ thị thấy nàng vội vã rời đi, trong mắt mang theo bộ dạng quỷ kế

thực hiện được, dựa sát vào Lâm Cẩn Dung, thái độ không phải thực hữu

hảo, nhưng cũng không kém lắm: “Lục Thiệu mang theo một người khách nhân đến, Lục Thiện nói với ta, là người quen cũ của Nhị lang, gọi là Mai

Bảo Thanh. Ta nhớ rõ, mùa đông năm ấy, chuyện mao hạt kia, chính là cùng hắn thực hiện sinh ý đúng không?”



Lâm Cẩn Dung cả kinh. Tuy rằng đã sớm đoán Mai Bảo Thanh nếu biết Lục lão ông qua đời, bản thân hắn lại ở gần đây, không có khả năng không

tới. Nàng giật mình là Mai Bảo Thanh lại đi cùng Lục Thiện, hơn nữa nhìn vẻ lén lút này của Đồ thị, hẳn là biểu hiện của hai người không giống

bình thường, thực thân mật mới đúng.



Đồ thị thấy Lâm Cẩn Dung không nói, lúng ta lúng túng tiếp lời: “Là Tam thúc phụ con bảo ta tới nói cho con biết.”



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không sao, nay đã phân chia tài sản, không có khả năng còn nhiều khúc chiết gì nữa.”



Đồ thị rối rắm đùa nghịch con hổ nhỏ của Nghị Lang, thập phần không

tình nguyện nói: “Có thể giống như chuyện mao hạt năm đó, bọn họ có biện pháp khiến cho cửa hàng của chúng ta bị suy sụp không? Con cũng biết

đó, chúng ta đều không hiểu việc kinh doanh.”



Đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất, Lâm Cẩn Dung không khỏi an ủi

nàng: “Trước mắt chuyện mấu chốt là tang sự của lão thái gia.” Trầm tư

một lát, thấp giọng nói: “Ta nghĩ Phạm quản sự nhất định sẽ ghi nhớ khi

đó Tam thúc phụ che chở hắn.”



Đồ thị nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, Phạm quản sự dưỡng thương chắc cũng sắp khỏe lại rồi.”



“Nhân phẩm của Phạm quản sự rất khá.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu. Lúc

trước Phạm Bao bị Nhị phòng điều tra ra, làm giả sổ sách, tham ô, chứng

cớ vô cùng xác thực khiến Lục Giam cũng không có biện pháp. Nếu có thể

lúc này vì Phạm Bao tranh thủ được càng nhiều cơ hội, để nhiều người

hiểu rõ hắn hơn, Phạm Bao sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như thế

nữa chứ?



Song Toàn bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, lão cô phu nhân ở Thái Minh phủ tới rồi.”



Đồ thị nhanh đem Nghị Lang trả lại cho Phan thị, gọi Lâm Cẩn Dung: “Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó.”