Thế Hôn

Chương 376 : Phân chia tài sản

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trừ bỏ Lục Kiến Trung ra, tất cả mọi người đều nhìn

chằm chằm cái tráp kia.



Lục Trùng hướng mọi người để lộ ba khóa đồng trên

tráp: “Thỉnh xem, hoàn hảo như lúc ban đầu.”



Khóa đồng trên tháp, nhìn phi thường chắc chắn, hoàn

hảo như lúc ban đầu, nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu được, nếu Lục lão

ông không phải lưu lại phong thư này, tráp có thể đổi, khóa cũng không còn quan

trọng. Chính là sự tình đã đến tình trạng này, nếu có người nói ra chuyện này

cũng vô dụng, nhưng sẽ khiến cho mâu thuẫn nảy sinh.



Lão tổ công trước hết từ trong lòng lấy ra một chìa

khóa, mở cái khóa đầu tiên, Lục Trùng cũng đi theo mở khóa, kế tiếp khiến cho

người ta kỳ quái là, chìa khóa còn lại, cũng không nằm trong tay Lục Lăng bối

phận cao hơn, mà là Lục Tiêu có bối phận thấp nhất. Trong bốn tộc lão, chỉ có

một mình Lục Lăng không có chìa khóa, đây thực sự khiến người ta kinh ngạc, do

đó Lâm Cẩn Dung cũng hiểu được vì sao Lục Lăng lại ra mặt cùng mấy người lão tổ

công đối nghịch. Nàng nhịn không được suy nghĩ, an bài như vậy đến tột cùng là

trùng hợp hay là do Lục lão ông cố ý đây? Nhưng mặc kệ thế nào, chân tướng đã

không thể tìm tòi nghiên cứu.



Tráp được mở ra, lão tổ công lấy phong thư bên trong,

trước mặt mọi người trong Lục gia, để lộ dấu niêm phong còn hoàn hảo hay không,

lại lệnh Lục Kiến Lập cùng hắn đồng thời xé mở thư trong tay, thẩm tra nội

dung, sau đó tuyên bố.



Gió từ đại môn thổi vào, thổi trúng mọi người đưa lưng

về phía đại môn của Lục gia một trận lạnh lạnh lẽo, thổi trúng Lâm Ngọc Trân vô

cùng phẫn nộ, thổi trúng Lục Kiến Lập lệ nóng doanh tròng, thổi trúng Lục Kiến

Trung mặt không chút thay đổi.



Lục lão ông yêu cầu là phân chia tài sản chứ không

được phân gia, ít nhất là trước khi Lục lão phu nhân còn sống, thì không được

ra ở riêng. Tổ trạch bên kia của lão gia, điền trang tất nhiên là đích tôn kế

thừa, năm đó lão thái gia mua phiến đất bị nhiễm mặn và rừng cây thì chia làm

hai nửa, một nửa cho đích tôn, một nửa cho Tam phòng. Cửa hàng, bất động sản

trong Thanh châu, Bình châu chia làm ba phần, người ba phòng đều có phần, Tam

phòng ít nhất.



Cửa hàng ở Thái Minh phủ thì cho Nhị phòng, trong đó

một gian kiếm được tiền trọng điểm nói rõ là cho Lục Luân. Này là về bất động

sản, về phần của cải trong nhà, thì nói rõ để Lục lão phu nhân phân chia về

sau.



Lục lão ông hiển nhiên đã trải qua cẩn thận tự hỏi,

Đại phòng cùng Tam phòng đều không có nhân thủ sung túc để kinh doanh cửa hàng,

tặng cho điền trang, đất đai là thỏa đáng nhất, chỉ chừa lại một số ít cửa hàng

coi như điểm tâm; Mà Nhị phòng, hiển nhiên là người nhiều, thế lực lớn, lại

càng giỏi về kinh doanh, cho nên đa số tặng cửa hàng. Quyền phân chia tài sản trong

nhà thì giao vào tay của Lục lão phu nhân, là vì lão thê tử mà lưu lại một phần

cam đoan.



Xem ra hắn đã trải qua cẩn thận tự hỏi, hạn độ lớn

nhất kết hợp thực tế thay người ba phòng lo lắng, thực công bằng, thực thích

hợp. Nhưng trừ bỏ Lục Kiến Lập thực cảm kích, thực vừa lòng ra, Đại phòng và

Nhị phòng cũng không vừa ý.



Lâm Ngọc Trân thấy, Nhị phòng chiếm hết tiện nghi, ai

chẳng biết phòng ốc đất đai là vật chết, cửa hàng mới là gà đẻ trứng vàng, đích

tôn tương lai phải làm nhiều chuyện, gánh vác nhiều trách nhiệm, dựa vào cái gì

đem toàn bộ cửa hàng của Thái Minh phủ cho Nhị phòng? Đây là quản lý bên ngoài,

Nhị phòng cầm giữ gia vụ nhiều năm qua, trong thời gian đó cũng không biết đã

đút túi bao nhiêu. Nếu phong thư này không phải do Lục Kiến Lập lấy ra, nàng

nhất định sẽ hoài nghi thư này là giả. Lại suy nghĩ, nếu không phải buộc Lục

Kiến Trung giải quyết chuyện này, còn không biết có bao nhiêu tài sản sẽ rơi

vào tay Nhị phòng đây, không chừng tất cả những thứ này còn bị Nhị phòng đoạt

hết. Vì thế càng hận phu thê Lục Kiến Trung.



Lục Kiến Trung mặt vô ba lan, trong lòng thật sự đau

đớn giống như bị dao cắt. Tình hình này tuy hắn đã sớm biết, nhưng vẫn chưa

từng chấp nhận, luôn luôn có ý muốn thay đổi, hiện tại lại không thể không thừa

nhận, thật là khiến cho người ta thống khổ không chịu nổi. Bình châu mới là căn

cơ của người Lục gia, Đại phòng và Tam phòng đều có đất đai nhà ở, duy độc Nhị

phòng lại không có, hắn có cảm giác bị trục xuất, bị xa lánh, giống như lúc

trước Lục lão ông đem Lục Thiệu đuổi ra Bình châu vậy, nay hắn cũng cảm thấy

như thế.



Nhà cũ bên kia tất nhiên không cần phải nói, sau đó

mua đất bị nhiễm mặn và rừng cây, đều là hắn cùng Lục Thiệu tân tân khổ khổ

mang theo người kinh doanh, kết quả cũng là Đại phòng và Tam phòng đều chiếm

lợi. Cửa hàng ở Thái Minh phủ, trừ bỏ hai gian đã sớm khai trương, còn thừa mấy

gian đều là cửa hàng mới mở được hai năm, tiền cảnh không rõ. Lão nhân không

phúc hậu, tài sản nào dễ kiếm tiền mà không mạo hiểm đa số đều cho Đại phòng và

Tam phòng, mạo hiểm phiêu lưu lại cho hắn. Hắn có nhiều nhi tử phải ăn cơm,

nhiều tôn tử còn chưa lớn lên, dựa vào cái gì a? Về phần tài sản trong nhà, lão

thái thái sẽ quyết định thế nào đây? Lão thái thái yêu nhất là Lục Kiến Tân, sợ

nhất là Lục Kiến Lập không có cơm ăn chịu ủy khuất mà.



Lục Kiến Trung khổ sở, thực thương tâm, nhiều năm
Lâm Ngọc Trân nhớ tới mình vài lần đã bị ám hại, bị Nhị phòng vô hạn phóng đại

thanh danh kiêu ngạo không buông tha người khác, không khỏi thở dài: “Chẳng lẽ

cứ nhìn bọn họ càn rỡ như thế?”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Biện

pháp cũng không phải không có, nếu tạm thời người buông tay, sẽ có biện pháp

bắt đuôi của bọn họ, như vậy, mặc dù là thủy chung vẫn phải lãng phí số tiền

này, nhưng không đến mức không công lãng phí.”



Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng nào

có dễ dàng như vậy?”



Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Có người có thể làm

được.” Là Phạm Bao.



Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói.



Chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên,

Song Phúc thấp giọng nói: “Tam phu nhân.”



Lâm Ngọc Trân mất hứng nhướn lông mày, Đồ thị dò xét

đứng ở cửa, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Nghị Lang, có chút không yên: “Đại

tẩu.”



Lâm Ngọc Trân sầm mặt nói: “Tiến vào ngồi đi.”



Đồ thị thật cẩn thận đi vào, cũng không ngồi xuống bên

cạnh Lâm Ngọc Trân, ngược lại ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, cười hì hì vươn tay

ôm Nghị Lang: “Bảo bối ngoan, để Tam bá mẫu ôm một cái.”



Nghị Lang nhếch miệng cười, hướng tới nàng vươn tay.



Đồ thị mặt mày hớn hở, Lâm Ngọc Trân vừa ghen tị vừa

chua xót phẫn hận, hài tử Nghị Lang này, về nhà hơn nửa tháng, đối với nàng

luôn không chịu thân cận, tại sao đã gần gũi với Đồ thị đến vậy? Nhưng nàng

tuyệt đối không thừa nhận hâm mộ ghen tị của mình, chỉ sầm mặt hỏi Đồ thị: “Tam

đệ muội tới là có chuyện gì?”



Đồ thị không chút hoang mang ở trên mặt Nghị Lang hôn

hai cái rồi nói: “Lục Thiệu và Lục Thiện nhà ta đã trở lại. Còn có lão cô phu

nhân cũng đến đây, lúc này đang ở đằng trước khóc lóc, lập tức sẽ tới nơi này.”



Lâm Ngọc Trân lập tức đứng dậy: “Ta đi ra bên ngoài

nhìn xem.” Nàng vừa nghĩ đến Tống thị thay nàng đứng ở nơi đó tiếp đãi khách

nhân, nàng sẽ không thoải mái.



Đồ thị thấy nàng vội vã rời đi, trong mắt mang theo bộ

dạng quỷ kế thực hiện được, dựa sát vào Lâm Cẩn Dung, thái độ không phải thực

hữu hảo, nhưng cũng không kém lắm: “Lục Thiệu mang theo một người khách nhân

đến, Lục Thiện nói với ta, là người quen cũ của Nhị lang, gọi là Mai Bảo Thanh.

Ta nhớ rõ, mùa đông năm ấy, chuyện mao hạt kia, chính là cùng hắn thực hiện

sinh ý đúng không?”



Lâm Cẩn Dung cả kinh. Tuy rằng đã sớm đoán Mai Bảo

Thanh nếu biết Lục lão ông qua đời, bản thân hắn lại ở gần đây, không có khả

năng không tới. Nàng giật mình là Mai Bảo Thanh lại đi cùng Lục Thiện, hơn nữa

nhìn vẻ lén lút này của Đồ thị, hẳn là biểu hiện của hai người không giống bình

thường, thực thân mật mới đúng.



Đồ thị thấy Lâm Cẩn Dung không nói, lúng ta lúng túng

tiếp lời: “Là Tam thúc phụ con bảo ta tới nói cho con biết.”



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không sao, nay đã phân chia

tài sản, không có khả năng còn nhiều khúc chiết gì nữa.”



Đồ thị rối rắm đùa nghịch con hổ nhỏ của Nghị Lang,

thập phần không tình nguyện nói: “Có thể giống như chuyện mao hạt năm đó, bọn

họ có biện pháp khiến cho cửa hàng của chúng ta bị suy sụp không? Con cũng biết

đó, chúng ta đều không hiểu việc kinh doanh.”



Đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất, Lâm Cẩn Dung

không khỏi an ủi nàng: “Trước mắt chuyện mấu chốt là tang sự của lão thái gia.”

Trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Ta nghĩ Phạm quản sự nhất định sẽ ghi nhớ khi

đó Tam thúc phụ che chở hắn.”



Đồ thị nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, Phạm quản sự

dưỡng thương chắc cũng sắp khỏe lại rồi.”



“Nhân phẩm của Phạm quản sự rất khá.” Lâm Cẩn Dung gật

gật đầu. Lúc trước Phạm Bao bị Nhị phòng điều tra ra, làm giả sổ sách, tham ô,

chứng cớ vô cùng xác thực khiến Lục Giam cũng không có biện pháp. Nếu có thể

lúc này vì Phạm Bao tranh thủ được càng nhiều cơ hội, để nhiều người hiểu rõ

hắn hơn, Phạm Bao sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như thế nữa chứ?



Song Toàn bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu

nhân, lão cô phu nhân ở Thái Minh phủ tới rồi.”



Đồ thị nhanh đem Nghị Lang trả lại cho Phan thị, gọi

Lâm Cẩn Dung: “Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó.”