Thế Hôn

Chương 375 : Đối chứng

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lâm Cẩn Dung từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, chỉ cảm

thấy toàn thân đau nhức giống như bị xe ngựa nghiền qua, hơi chút động đậy, là

có thể nghe thấy xương cốt và thắt lưng ca ca rung động. Hai tay và đùi lại bủn

rủn trầm trọng cơ hồ không nâng lên nổi. Nàng nhẹ nhàng thở ra, chăn bó sát người,

nửa mở mắt đánh giá tình hình trong phòng.



Trong phòng một mảnh hôn ám, nhiệt khí than đốt trộn

lẫn hỗn loạn với mùi hương bạch đàn, làm cho người ta đang mệt mỏi được thả

lỏng. Lục lão phu nhân nửa nằm trên tháp, trong tay nắm một chuỗi lần tràng hạt,

cúi mắt thấp giọng tụng kinh cơ hồ không thể nghe thấy. Tố Tâm và Sa ma ma

khoanh tay đứng ở một bên, cúi mắt, một bộ dạng buồn ngủ.



Lâm Cẩn Dung đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến đứng

lại bên cạnh Sa ma ma, thấp giọng nói: “Ma ma, giờ nào rồi? Sao lão thái thái

tỉnh dậy cũng không bảo ta một tiếng?”



Sa ma ma nhỏ giọng nói: “Đã là giờ dậu. Lão thái thái

nói người vất vả, không cần gọi người dậy. Đói bụng không? Nhiều người bận rộn,

hiện tại đầu bếp không thể đưa cơm đến đúng hạn, đều là truyền lời thì sẽ đưa

tới. Ẩm thực của lão thái thái do phòng bếp nhỏ trong viện nấu, bà đã dùng

xong, có để phần cho người, lão nô sai người đưa tới đây?”



Lâm Cẩn Dung thấy bộ dạng này của Lục lão phu nhân,

đại để là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dừng lại, nhân tiện nói: “Ta đến

sương phòng phía đông ăn.”



Sa ma ma liền sai người an bài cơm canh cho Lâm Cẩn

Dung. Lâm Cẩn Dung lại thoáng đứng đó một lúc lâu, im lặng đối với Lục lão phu

nhân thi lễ, rồi rời đi.



Nghị Lang chưa tỉnh, Phan thị cùng Đậu Nhi ngồi bên

nôi bóc hạt dẻ, Song Phúc cùng Song Toàn, Anh Đào không thấy một đâu. Lâm Cẩn

Dung thuận tay lấy ra một viên hạt dẻ trong bát cho vào miệng: “Là muốn làm

bánh hạt dẻ sao?”



Đậu Nhi nói: “Nô tỳ nhìn bộ dáng này, cơm canh không

thể chu đáo, không biết chừng nào thì lại có khách tới, đầu bếp cũng không nấu

ra món gì ngon. May mà Vinh Cảnh cư có phòng bếp nhỏ, vừa vặn tự mình động thủ

làm chút điểm tâm mới mẻ, thiếu phu nhân không câu nệ là tốt rồi. Nếu bận việc

thì đói bụng có thể có thứ lót dạ.”



“Đậu Nhi luôn là người cẩn thận nhất.” Lâm Cẩn Dung

tán thưởng nàng một câu, hỏi qua việc ăn nghỉ của Nghị Lang hôm nay. Lại hỏi:

“Anh Đào cùng Song Toàn chạy đi đâu rồi?”


chiếu theo di ngôn của phụ thân mà làm việc thôi. Còn thỉnh các vị trưởng bối

thành toàn cho mảnh hiếu tâm của ta.” Nói xong cúi đầu thật sâu.



Lâm Ngọc Trân cũng tiến lên thi lễ, lau lệ cất cao

giọng nói: “Thúc tổ phụ, công công của ta đi vội vàng, rất nhiều lời chưa kịp

nói với chúng ta. Chúng ta làm thiếp bối tất nhiên là phải làm cho thật tốt

tang sự này, nhưng mà công công lại có an bài khác, chúng ta không biết căn do,

nếu làm trái nguyện vọng của lão nhân gia người, vậy cũng không phải là đại bất

hiếu sao? Sao có thể khiến người an tâm! Dù thế nào cũng không khỏi khiến lão

nhân gia thất vọng?”



Lão tổ công ánh mắt lóe ra, do dự cùng Lục Trùng nhìn

nhau một cái, lại nhìn nhìn Lục Kiến Trung, ân vài tiếng.



Lâm Ngọc Trân phiền chán chi cực, nói: “Đa tạ vài vị

trưởng bối thay lão thái gia nhà ta bảo quản này nọ. Không biết thư kia là nằm

trong tay vị nào?” Ngụ ý, bọn họ bất quá là giúp đỡ quản lý một chút mà thôi,

nào có đạo lý chủ nhân muốn còn luyến tiếc lấy ra?



Lục Kiến Lập đột nhiên thay đổi, tiến lên đoạt lại lá

thư trong tay Lục Trùng, ngạnh cổ nói: “Xem như vậy, thúc tổ phụ cùng Đại bá là

không tin ta. Vậy để ta mở lá thư này ra, đến tột cùng có phải bút tích của gia

phụ hay không, mọi người vừa thấy, vừa nghe liền biết thôi.” Nói xong quả thực

muốn xé thư.



Lục Trùng vội hỏi: “Tam chất nhi, con tức giận cái gì

vậy?Ta khi nào thì nói là không tin con đâu?”



Lục Kiến Lập nổi giận đùng đùng nói: “Các người là

trưởng bối đức cao vọng trọng, đúng hay không đúng, chỉ cần một câu nói, thái

độ như vậy, cũng không phải là không tin ta sao?”



Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước khuyên nhủ: “Tam thúc

phụ, người bớt giận, vài vị trưởng bối cũng là thận trọng, là vì mọi người suy

nghĩ.”



Lão tổ công hộc hộc hai tiếng, nói: “Nhìn xem, ta bất

quá là sợ các ngươi thương tâm, muốn chờ các ngươi xong việc rồi nói sau, hiện

tại biến thành ta không phải, chẳng lẽ ta có thể đứng giữa mưu lợi sao? Quên

đi, không cùng nhóm tiểu bối các ngươi so đo. Đại chất nhi, con lấy ra đi.”



Lục Trùng vung tay lên, một gã sai vặt cầm một hộp gỗ

hoàng lê dài tầm 5 tấc có dùng khóa đồng tiến đến.