Thế Hôn
Chương 374 : Không sợ
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lâm Ngọc Trân nghe Lâm Cẩn Dung nói muốn đem Nghị Lang
đưa đến chỗ Đào thị, lập tức trong lòng có khúc mắc: “Làm sao có loại đạo lý
này? Con không sợ người bên ngoài để ý sao?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nghị Lang từ lúc sinh hạ đến nay,
còn chưa từng về nhà ngoại mà, đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn ở một ít ngày, cũng
không thể gây nên đàm tiếu gì. Huống chi hiện nay, cô cô cũng nói, lòng người
khó dò, vì tốt cho hắn, đến nhà ngoại tổ mẫu mới là thỏa đáng nhất.” Giữa Lâm
Ngọc Trân và Đào thị, tất nhiên nàng càng tin tưởng Đào thị hơn.
Lâm Ngọc Trân nói: “Con nỡ sao? Hơn nữa, hắn vừa đi
đường xa, mới về đến trong nhà, chưa kịp thích ứng, con đã để hắn cách xa con,
con cũng không sợ hắn khóc nháo sao.”
Lâm Cẩn Dung không muốn nói nhiều với nàng về Nghị
Lang, chỉ đáp: “Cho nên ta nói là thời điểm bất đắc dĩ thì mới thế, bây giờ còn
chưa tới mức đó. Nếu cô cô lo lắng, có rảnh thì giúp ta trông chừng là được
rồi. Hiện nay vẫn là trước hết nghĩ xem sau đó nên an bài thế nào, đây mới là
đại sự quan trọng.”
Lâm Ngọc Trân nửa thật nửa giả nói: “A Dung, nếu lão
thái thái nghĩ giống như Nguyên Lang, Hạo Lang, đem Nghị Lang nuôi nấng bên
cạnh bà, con sẽ làm như thế nào?”
Lâm Cẩn Dung gằn từng tiếng nói: “Ai cũng đừng nghĩ
cướp khỏi hắn từ ta, bằng không ta sẽ bất chấp. Cô cô đã nghe nói gì sao?”
Thời điểm Lâm Cẩn Dung nói câu này, trong mắt tất cả
đều là ánh sáng lạnh, vẻ mặt hung dữ, Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Nhìn xem bộ
dạng con như vậy, có tiền đồ gì đây? Không phải là có người tùy tiện nói thôi
sao?”
Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi, thản nhiên nói: “Ta đã nói
gì đâu, sức khỏe lão thái thái kém như vậy, dưỡng bệnh còn không kịp, sao còn
sinh ra ý niệm trong đầu này? Là ai ở bên trong phá rối? Cô cô cứ nói với ta,
ta tất nhiên sẽ không để yên!”
Lâm Ngọc Trân mị mắt: “Con nói cho ta nghe một chút,
sẽ thực hiện biện pháp không buông tha thế nào?”
Một giọt mưa rơi vào chiếc ô, còn chưa lăn xuống đất,
Lâm Cẩn Dung vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đón giọt nước kia, nhẹ giọng nói: “Sinh tử
không sợ.”
Sinh tử không sợ! Lâm Ngọc Trân đồng tử co rụt lại,
trầm mặc sau một lúc lâu, rồi bỗng lạnh lạnh cười: “Có quyết tâm như vậy là tốt
rồi.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ, có phải nàng đã mất đi quan hệ thân
tình với Khang Thị hay không?
Lâm gia nữ quyến cũng không ở trong phòng Lục lão phu
nhân lâu, thấy hết mưa liền đi theo Lâm Ngọc Trân đi đến phòng khách lúc trước
ngồi chơi. Lâm Cẩn Dung đưa các nàng trở về, rồi đi sang sương phòng bên trái
xem qua Nghị Lang đã ngủ say, lại trở về trong phòng đi xem Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân nằm đưa lưng ra ngoài. Tố Tâm hướng
Lâm Cẩn Dung khoát tay, cầm một cái gối thêu chỉ bạc đưa cho nàng, lại chỉ chỉ
ghế ở một góc, ý bảo nàng đi nghỉ ngơi.
Lâm Cẩn Dung đi đến ghế liền ngồi xuống, mắt mới khép
lại, chợt nghe trong góc “Xoát xoát xoát” một trận vang nhỏ, nghiêng đầu nhìn,
chỉ thấy có một lồng sắt phủ tấm vải đen, thanh âm vọng ra từ đó. Lâm Cẩn Dung
vạch miếng vải đen ra, một con sóc mập mạp đuôi to sâu kín cùng nàng nhìn nhau
một lát, lông xù, dúm hai móng vuốt từ trên xuống dưới nhảy bật lên, lộ ra thần
sắc cầu xin.
Lâm Cẩn Dung nhớ tới Lục Luân, trong lòng nhất thời
mềm nhũn, ngoắc gọi tiểu nha hoàn Sai Nhi phụng bồi ở một bên: “Phủ vải đen lâu
rồi đúng không? Vẫn là không cho nó ăn sao? Lấy ra đây, bỏ vải ra để cho nó hít
thở không khí, lại cho nó ăn ngon một chút.”
“Vâng, Nhị thiếu phu nhân.” Sai nhi hành lễ, xoay
người cầm lồng sắt, chợt nghe Lục lão phu nhân nói: “Thả nó đi.”
Tố Tâm lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Lão thái
thái, bình thường không phải người thích nhất là nhìn nó pha trò sao?”
Lục lão phu nhân trầm mặc không nói, ngay lúc Lâm Cẩn
Dung và Tố Tâm đều nghĩ rằng bà đã ngủ rồi, bà mới sâu kín nói: “Ta không muốn
lại nhìn thấy nó. Một đám người đều không cần cái nhà này.”
Tố Tâm liền không tiếng động chảy lệ, Lâm Cẩn Dung nhỏ
giọng phân phó Sai Nhi: “Lấy ra đi, lặng lẽ nuôi ở một chỗ khác.” Nói xong đi
đến bên người Lục lão phu nhân, cầm tay bà thấp giọng nói: “Ngũ đệ sẽ trở về
thăm người.”
Lục lão phu nhân hồi lâu mới nói: “Nếu hắn trở lại,
con nói với hắn, bảo hắn không cần sung quân, hắn muốn khảo thí võ cử, muốn làm
cái gì, ta đều chấp thuận.”
Lâm Cẩn Dung cảm xúc mênh mông, thật sự nghiêm túc
đáp: “Vâng, người yên tâm, con nhất định sẽ khiến hắn tốt lành.”