Thế Hôn

Chương 39 : Cữu phụ

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Ngọc Trân hàn huyên vài câu, rồi nói: “Vân nhi từ

nhỏ sinh trưởng ở Giang Nam, ở Bình Châu trừ bỏ các tiểu thư tỷ muội một vài

phủ cũng không quen biết ai, ta tính ở nhà tổ chức ấm lô hội (thường tổ chức vào

mùa đông), thỉnh nhóm phu nhân tiểu thư các nhà ở Bình Châu xem

diễn chơi đùa. Tam tẩu cũng bảo Tứ tiểu thư qua chơi, nàng không còn nhỏ nữa,

cũng không nên nhốt trong nhà.”



Bản thân những người kiêu ngạo, thường không thích

những người cũng kiêu ngạo như mình, nhưng đồng thời cũng xem thường hạng người

khom lưng uốn gối, chỉ biết a dua nịnh hót. Lâm Ngọc Trân đúng là người như

vậy, nàng không thích Đào thị kiêu ngạo, vì vậy cũng không thích cặp song sinh

kiêu hoành, Lâm Ngũ tiểu thư thì sao, nhìn qua có vẻ rất tốt, nhưng luôn cảm

thấy ánh mắt mơ hồ lóe ra suy nghĩ, lại thích a dua nịnh hót, có chút không

thích hợp. Nhưng Lâm Cẩn Dung, thuần hiếu im lặng, dung mạo lại đẹp, phụ thân

mẫu thân cũng không phải người cường thế gian trá. Đào thị càng không để Lâm

Cẩn Dung đến làm khách nhà nàng, nàng càng muốn Lâm Cẩn Dung đi.



Đào thị trầm ngâm một lát, cuối cùng đáp ứng: “Nàng có

chút thẹn thùng, để Tam tỷ nàng đi cùng vậy.” Sau đó cũng không nói nửa chữ.



Tất cả mọi người đều nhận ra Đào thị không thích các

nàng đến thăm, bởi vậy chỉ ngồi một lát rồi cáo từ rời đi. Lâm Cẩn Dung chạy

tới nũng nịu với Đào thị: “Các muội muội tính tình đều trẻ con thích đùa giỡn,

con không muốn ở cùng các nàng, chỉ muốn ở cạnh nương.”



Đào thị có quyết định của chính mình: “Con luôn theo

ta canh giữ ở trong phòng, giấu mặt không ra ngoài, cũng giống như trường hợp

của Bát tiểu thư, là muốn để người bên ngoài không biết Lâm gia còn có một Tứ

tiểu thư hay sao, sao lại không đi? Ta biết con sợ người lạ, gọi tỷ tỷ đi cùng

con, sẽ không có trở ngại gì nữa.”



Lâm Cẩn Âm đã ở một bên phụ họa: “Muội nên xuất môn

nhiều một chút, không thể tuổi còn nhỏ mà đã trầm tĩnh quái gở như thế, thật

không tốt.”



Lâm Cẩn Dung đầy bụng ưu tư không thể thổ lộ, thở dài,

lại được cả phòng tán dương: “Tứ tiểu thư thật sự là hiếu thuận……”



Đào thị nói: “Nàng nếu thật sự hiếu thuận thì phải

nghe lời ta.”



Lâm Cẩn Dung khóc không ra nước mắt.



Sắc trời mù mịt, Lâm Cẩn Dung đã mở mắt tỉnh dậy. Nàng

mẫn cảm nhận thấy hôm nay thập phần rét lạnh, ngay cả tròng mắt so với ngày

thường cũng thấy buốt lạnh hơn, chăn kề mũi cũng có chút ẩm ướt. Nàng nhẹ nhàng

ngồi dậy, choàng áo khoác màu xanh lá mạ ở bên gối vào, tựa vào đầu giường nhìn
cho hắn, liền phẩy tay áo bỏ đi.



Lâm Phàm Chi chịu đựng ý cười đối với phu thê Đào thị

vái chào thật dài, lớn tiếng nói: “Tiểu chất thỉnh an Tam thúc, Tam thẩm nương.

Đại bá phụ bảo ta tới nói với hai vị trưởng bối một tiếng, hắn sẽ dẫn Đào gia

cùng Thủy lão tiên sinh vào đây.”



“Làm phiền Tứ ca chạy một chuyến này, huynh còn có

việc, không trì hoãn huynh.” Lâm Cẩn Dung không hề có cảm tình với Tứ đường

huynh vui chơi với nha hoàn, lại thờ ơ nhìn nha hoàn bị mẫu thân dùng một chén

dược phá thai, rồi thanh thản ổn định chờ cưới thê vào cửa. Nghe hắn chê cười

phu thê Lâm Tam lão gia cãi nhau lại không thoải mái, lập tức nói ra ý đuổi

người. Lâm Tam lão gia đúng là đáng chê cười, nhưng không phải ai cũng đều có

thể ở trước mặt nàng mà chê cười nhà họ.



Lâm Phàm Chi vốn muốn cùng hai đường tỷ muội nói

chuyện, nghe vậy ngẩn ra, lại nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm trên mặt ẩn ẩn

xấu hổ và giận dữ, lập tức hiểu được, hư hư lấy lệ một câu, rồi nhanh bỏ của

chạy lấy người.



Nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm nói chuyện,

Lâm Tam lão gia mới thu liễm thần sắc khó chịu trên gương mặt, cười tủm tỉm đi

ra cửa nghênh đón đám người Đào Thuấn Khâm. Đào thị nằm lại trên giường, Lâm

Cẩn Âm giúp nàng buông màn gấm, lôi kéo Lâm Cẩn Dung đến sau bình phong. Hai tỷ

muội theo khe hở của bình phong rình coi, thấy Thủy lão tiên sinh râu tóc bạc

trắng, khuôn mặt thanh quắc, biểu tình trầm tĩnh, khiến người ta cảm thấy yên

tâm, không khỏi đầy cõi lòng chờ mong.



Thủy lão tiên sinh bắt mạch trái rồi đổi sang mạch

phải, lại thỉnh nhấc màn lên để hắn nhìn sắc mặt cùng đầu lưỡi của Đào thị, sau

đó vuốt râu trầm ngâm không nói gì. Lâm Tam lão gia vẫn bồi ở một bên vội hỏi:

“Tiên sinh? Bệnh của nội tức thế nào?”



Thủy lão tiên sinh nói: “Đi ra ngoài rồi nói.”



Ra gian phòng dùng trà bên ngoài, có Lâm Đại lão gia

và Đào Thuấn Khâm cùng hỏi thăm. Lâm Cẩn Dung nghe thấy hắn nói một tràng bí

hiểm, sau đó tổng kết một câu, Đào thị bị bệnh không nhẹ, phải tĩnh dưỡng, tâm

tình thoải mái, không thể bị kích thích, không thể mệt nhọc lo lắng, sau đó

liền mài mực trải giấy.



Không bao lâu, nghe thấy Lâm Tam lão gia cao giọng gọi

người đi bốc thuốc, sau đó lại là Lâm Đại lão gia bồi Thủy lão tiên sinh đi ra

ngoài. Thấy không có người ngoài, Đào thị cúi đầu ho khan một tiếng: “Thỉnh Cữu

lão gia tiến vào gặp mặt.”