Thế Hôn
Chương 40 : Cảnh cũ
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
“Tiểu muội!” Đào Thuấn Khâm mặc một thân cẩm bào lông
chồn trắng, đi giày làm bằng da hươu, gương mặt ngăm đen vén rèm bước vào.
Khuôn mặt của hắn cùng Đào thị có vài phần giống nhau, giống như các nam nhân
cùng độ tuổi khác, hắn cũng để râu dài, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân có
bao hàm tư thái dũng cảm sang sảng mà đa số người đọc sách không thể có.
Thấy huynh trưởng, Đào thị đỏ đôi mắt, lại cố nén
nhịn, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vừa cười, cũng là liên tiếp ho khan, nàng
càng muốn nhịn xuống càng không được, đến mức mặt đỏ thở hổn hển. Hai tỷ muội
Lâm Cẩn Dung vội vuốt vuốt ngực giúp nàng, đôi mắt cũng đỏ theo.
Đào Thuấn Khâm sắc mặt nhất thời biến đổi, cắn chặt
răng, trầm mặc sau một lúc lâu, đợi cho Đào thị dừng lại ho khan, mới cười nói:
“Ta vừa mới ở chỗ lão thái gia thấy Thận Chi, thấy hắn còn nhỏ đã biết lễ
nghĩa, trong lòng thực vui mừng. Bây giờ đi vào, hai tiểu thư cũng đã trưởng
thành rồi.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm vội hô gọi: “Cậu.” Ánh
mắt ba người giao nhau, đều hiểu được tâm ý của nhau.
Hàn huyên vài câu, Đào thị bắt đầu lên tiếng đuổi
người: “Ta có lời muốn nói với cậu, A Âm đi cùng Cung ma ma, bảo nàng chuẩn bị
canh ba ba và món gà mà Cữu lão gia thích ăn nhất; A Dung thì xuất môn làm
khách, canh giờ không còn sớm, nên nhanh đi đi! Đừng để những người khác thúc
giục!”
Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ, đành mang theo Lệ Chi, Quế
Viên, cùng đám người Lâm Ngũ hội họp, rồi bước lên xe ngựa hướng Lục gia mà đi.
Lâm Ngũ cùng Lâm Cẩn Dung ngồi chung một xe, lên xe
liền thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung lấy lòng khoe mẽ: “Tứ tỷ, tỷ
rốt cục có thể xuất môn cùng chúng ta, ta rất cao hứng. Lần trước Nhị biểu ca
thỉnh mấy người Ngô Nhị ca tới làm khách, Ngô Nhị ca thổi sáo, ta cảm thấy tài
nghệ của hắn kỳ thật cũng chỉ ngang với tỷ, Lục muội cùng Thất muội lại thiên
vị nói hắn thổi hay hơn tỷ. Hôm nay nếu có cơ hội, vừa vặn tỷ cùng Ngô Nhị ca
so tài cao thấp.”
Lâm Cẩn Dung không yên lòng nói: “Ta vốn không thổi
sáo hay bằng Ngô Nhị ca.” Nàng cũng không phải khiêm tốn, danh tiếng của Ngô
Tương cũng không phải là hư danh, nàng lúc trước thật sự không cho rằng Ngô
Tương thổi sáo hay, hai người tỷ thí vài lần, nàng cho tới bây giờ đều chưa
từng thắng hắn. Mặc dù đã trải qua mấy năm nay, nàng cũng không có tin tưởng có
thể vượt qua Ngô Tương.
Lâm Ngũ nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung làn da trắng mịn
cùng hai hàng lông mi cong dài, muốn nói lại thôi — không phải, Lục Giam cùng
Lục Luân vẫn kiên trì cho rằng Lâm Cẩn Dung thổi hay hơn Ngô Tương. Lục Luân
đầy tuyết, hô lớn: “Các ngươi thật xấu, ỷ vào có nhiều người nha! Không được
kêu nha hoàn hỗ trợ!”
“Vậy cho ngươi kêu gã sai vặt thay ngươi nắm tuyết
đi!” Lâm Thất nhắm ngay, “Ba” một cái vừa vặn ném trúng cái trán của Lục Luân,
đắc ý vỗ tay nói: “Tên mập đen thối tha, ai bảo ngươi mắng ta! Làm hại ta bị
phạt!”
Lục Luân kỳ thật là người rộng lượng, cũng không tức
giận, chỉ ném một nắm tuyết tới, lớn tiếng nói: “Lâm Thất quỷ hẹp hòi, ta đã
quên mà ngươi vẫn còn nhớ.”
“Cho nên ngươi lại muốn gặp rắc rối ? Lần trước bị
phạt quỳ đã quên rồi sao? Xem ta nói lại với phụ thân thế nào!” Phía sau gốc
cây đông thanh đột nhiên chui ra vài thiếu niên, chính là Lục Giam, Ngô Tương,
Lục Kinh. Người lên tiếng là Lục Kinh, khi nói chuyện một bàn tay của hắn dĩ
nhiên cũng vươn ra nhéo lỗ tai của Lục Luân.
“Tên trắng mập mạp! Lắm mồm!” Lục Luân nhẹ nhàng tránh
thoát, hướng hắn làm cái mặt quỷ, tiếp đó nói một tiếng: “Lục đệ, chúng ta chạy
mau!” Mọi người thấy sau gốc cây đông thanh có một tiểu nam hài thấp bé gầy
yếu, sắc mặt tái nhợt, ước chừng 8, 9 tuổi, trên mặt hàm chứa tươi cười, sợ hãi
hướng nhóm nữ hài tử nhìn thoáng qua, rồi theo Lục Luân chạy đi xa.
Lâm Cẩn Dung nhìn thấy rõ ràng, tiểu nam hài kia đúng
là nam đinh duy nhất của Lục gia Tam phòng, là thân đệ đệ tên Lục Thiện của Lục
Giam. Đứa nhỏ này từ nhỏ cơ thể đã mắc nhiều bệnh, hàng năm uống không biết bao
nhiêu thuốc bổ, vì vậy được phá lệ nuông chiều, tuy là thân huynh đệ, lại cũng
không thích cùng Lục Giam tiếp xúc, chỉ thích thân cận với hỗn thế ma vương
giống như Lục Luân vậy.
Lục Kinh kêu to: “Lão Ngũ, ngươi lại dạy Lục đệ làm
chuyện xấu! Hắn thân thể không tốt, ngươi lại bảo hắn nghịch tuyết, Tam thẩm
nương nếu biết……”
Lục Giam đột nhiên xen lời hắn: “Tam đệ đừng lo, tiểu
hài tử bướng bỉnh đâu có định làm chuyện gì xấu? Các biểu muội cũng sẽ không so
đo với hắn. Lục đệ thân mình không tốt, phải nên vận động nhiều mới đúng.” Sau
đó hướng Lâm gia nữ quyến bên này ôm quyền thi lễ: “Mẫu thân đang ở Thính Tuyết
các cùng biểu tẩu và các muội muội, các vị xin cứ tự nhiên.”
Mọi người đều tươi cười, hoàn lễ sau đó tiếp tục đi về
phía trước. Cặp song sinh đưa mắt nhìn Lâm Ngũ, thấy Lâm Ngũ liên tiếp quay đầu
lại, không khỏi cười nhạo một tiếng, Lâm Ngũ trên mặt đỏ ửng, rũ mắt xuống
không nói gì.