Thế Hôn

Chương 41 : Đấu trà 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Khác biệt so với bên ngoài bông tuyết bay tán loạn,

trong Thính Tuyết các vô cùng náo nhiệt, ấm áp thơm ngát. Gần cửa sổ bố trí sân

khấu ca kịch nhỏ, một nữ kỹ hóa trang đoan chính đang xướng ca, có vẻ như đang

diễn lại một câu truyện xưa hào hiệp trượng nghĩa.



Lâm Ngọc Trân rạng rỡ cùng các phụ nhân ngồi vây quanh

ở một chỗ, thấp giọng nói giỡn. Lục Vân cũng cùng vài tiểu nữ hài nhi tuổi tác

xấp xỉ ngồi ở một chỗ khác, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa kỉ kỉ oa oa nói chuyện không

ngớt.



Thấy Văn thị dẫn Lâm gia tỷ muội tiến vào, Lâm Ngọc

Trân, Lục Vân đều tiếp đón các nàng. Lâm Ngọc Trân tâm tình rất tốt, thân thiết

hỏi nữ hài tử trên đường đi có bị lạnh không, lại hỏi Lâm Cẩn Dung về thân thể

Đào thị đã khá hơn chưa, còn Lâm Cẩn Âm vì sao không đến?



“Cữu phụ ta đến tranh thủ trước lễ đông chí, tỷ tỷ

không tiện xuất môn, bảo ta thay nàng hướng cô cô cùng biểu muội bồi tội.” Lâm

Cẩn Dung ánh mắt đảo qua trong phòng, liền nhận ra trong số những người hôm nay

ai là trung tân.



Ngồi bên cạnh tay trái của Lâm Ngọc Trân là Tri châu

phu nhân của Bình Châu Tống thị mặc áo ngũ đoản, tay áo có đính lông chồn

trắng, váy dài xòe rộng, vấn tóc kiểu, cắm kim xuyến, nét mặt nhàn nhạt; Ngồi

bên tay phải là phụ nhân xương gò má cao, vấn kiểu phượng kế, mặc áo khoác màu

tím nhạt tay áo có đính lông chồn trắng, bên dưới là váy dài màu xanh, chính là

Ngô gia Đại phu nhân, Dương thị, mẫu thân của Ngô Tương.



Mà nữ hài tử thân mặc áo khoác sắc đinh hương, vấn tóc

cài châu sai, bên tai đeo khuyên tai ruby, mang ý cười thản nhiên mà Lục Vân

đang nói cười thân mật là biểu muội của Ngô Tương, chất nữ của Dương thị tên

Dương Mạt. Lúc này hai người đều vội vàng chiếu cố một tiểu nha đầu mập mạp mới

7, 8 tuổi, mặc áo khoác đỏ thắm, vấn hai búi tóc. Tiểu nha đầu này, tất nhiên

là tiểu thư Tri châu Tô Chân. Mặt khác còn có nữ hài tử ở các nhà quen thuộc

khác, nhưng cùng Lâm Cẩn Dung cũng không tính là thân thiết.



Tình hình năm đó cũng tương tự như vậy! Nói vậy kế

tiếp Lâm Ngọc Trân sẽ bảo Lục Vân biểu diễn tuyệt kỹ pha trà. Lâm Cẩn Dung cúi

mắt trầm tư, chỉ nghe Lâm Ngọc Trân cười nói: “Một khi đã như vậy, cũng không

trách được Tam nha đầu.”



Một bên Dương thị lại có hứng thú: “Cữu phụ con đến ư?

Có những ai tới nữa?”



Đào Thuấn Khâm là hiền tế của Ngô gia, nếu không phải

Đào thị có việc, phụ tử Đào Thuấn Khâm trước tiên nên đến thăm Ngô gia nhị lão

rồi mới đến Lâm gia mới phải. Lâm Cẩn Dung liền hướng Dương thị ngọt ngào cười,

thấp giọng giải thích: “Cậu cùng Đại biểu ca đều đến. Thấy nương con thân thể

không tốt, đã thỉnh đại phu đến, vì vậy trước đưa đại phu tới nhà con. Sợ là


Dương thị cũng cười, tựa đầu lấy xuống châu sai ngọc

yến oánh nhuận, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng góp phần.”



Nhóm nữ quyến ngồi xung quanh cũng đi theo quyên góp,

này nọ nhiều ít không đồng nhất, đều là trang sức tinh xảo.



Các nữ hài tử nhìn một cái, có điều vẫn không có ai

chủ động xuất đầu. Lâm Cẩn Dung nửa điểm không quan tâm, Lâm Ngọc Trân đã sớm

an bài thỏa đáng, sao có thể xảy ra ngoài ý muốn? Một lát sau, có nữ hài tử của

Lục gia tên là Lục Dương Nhi ở một bên đứng dậy cười nói: “Ta lúc nhàn rỗi cũng

thích phẩm trà, không bằng để ta tham gia thử xem.”



Lâm Cẩn Dung liền nhẹ nhàng nói với Dương Mạt: “Muội

giỏi phẩm trà, không bằng cũng thử xem?” Ở kiếp trước, năm đó Dương Mạt cũng

cùng Lục Vân đấu trà, nhưng các nàng đều không phải là đối thủ của Lục Vân.



Dương Mạt chịu ảnh hưởng của gia phong, cũng tự xưng

là người văn nhã, mà cũng thấy cô cô nhà mình góp một châu sai làm phần thưởng,

không nên để người ngoài không công chiếm tiện nghi. Cho nên nàng đã sớm nóng

lòng muốn thử, cho dù là Lâm Cẩn Dung không khuyên nàng, nàng cũng sẽ đứng lên,

chính là giờ phút này Lâm Cẩn Dung khuyên nàng, đẩy nàng về phía trước, sự xuất

hiện của nàng cũng hợp tình hợp lẽ, mà cũng không phải là người cố ý cùng người

khác tranh cường háo thắng. [bánh ít đi, bánh quy lại], nàng cũng mời Lâm Cẩn

Dung: “Ta nhớ rõ tỷ cũng ham thích mấy thứ này, chúng ta cùng tham gia?”



Ở kiếp trước Lâm Cẩn Dung vì mối quan hệ của mẫu thân

và phụ thân, từ trước đến nay luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ sợ

gây họa vào thân, đối với trường hợp này cơ hồ đều lặng yên không một tiếng

động ngồi ở một bên làm quần chúng, cho nên năm đó nàng mặc dù tự tin Lục Vân

không phải là đối thủ của nàng, nhưng cũng chưa từng đứng ra tham dự. Nhưng

hiện tại thì sao, nàng có tâm tư bất lương, muốn đánh bại Lục Vân, muốn Lâm

Ngọc Trân cùng Lục Vân hận nàng. Lập tức liền cúi đầu cười nhẹ nói: “Giang Nam

nhã sĩ rất nhiều, Vân biểu muội từ Giang Nam đến, kiến thức rộng rãi, lại được

danh sư chỉ điểm, ta tài nghệ không tinh, không dám đứng lên, chỉ sợ sẽ mất

mặt.”



Dương Mạt vừa nghe, lòng tranh cường háo thắng càng

trỗi dậy, hơi hơi nhướn mày, thấp giọng nói: “Thật là không có đạo lý! Rõ ràng

chưa biết hơn kém thế nào, đã muốn cúi đầu trước người khác, còn chưa tham gia

đã nhận thua, thật sự là không có tiền đồ! Tính tình này thật khiến người khác

buồn bực, ta thật sự không nhịn được, tỷ không muốn tham gia cũng phải tham

gia.”