Thế Hôn

Chương 42 : Đấu trà 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Sự tình phát triển theo dự đoán của nàng, Dương Mạt

quả nhiên muốn ép buộc nàng cùng tham gia, Lâm Cẩn Dung cũng là sợ run, hóa ra

lúc trước trong mắt người khác tính cách nàng uất ức khiến người ta sinh giận

dỗi sao? Đang cân nhắc, Dương Mạt một tay kéo nàng đứng dậy, lớn tiếng cười

nói: “Còn có nhóm ta. Chúng ta cũng tham gia náo nhiệt! Không biết Lục gia Đại

bá mẫu có đủ trà cụ hay không?”



Dương Mạt đứng dậy nghênh chiến, vốn cũng nằm trong dự

kiến của Lâm Ngọc Trân, chỉ có Lâm Cẩn Dung thật sự là ngoài ý muốn. Lâm Ngọc

Trân có chút kinh ngạc nhìn chất nữ nhi nhà mình, nhưng thấy nàng bị Dương Mạt

gắt gao nắm tay, thần sắc có chút sợ sệt, liền biết là bị Dương Mạt mạnh mẽ ép

buộc. Vì vậy thầm nghĩ, chất nữ mặc dù nghe nói thổi sáo hay, cũng yêu thích

pha trà, tài danh lại không hiển lộ, nghĩ đến một thời gian dài nhốt mình trong

nhà, tiếp xúc với người khác cũng không nhiều, kiến thức không rộng, cũng sẽ

không có bao nhiêu tài cán.



Lập tức không để ở trong lòng, cười nói: “Có, có, như

thế nào không có? Mau mau bố trí! Nhiều người mới náo nhiệt, còn có ai muốn

tham gia nữa không a?” Thấy không còn ai lên tiếng trả lời, liền nói với Dương

thị: “Mạt mạt nhà tỷ tính tình thật sự hào sảng! Ta rất thích.”



Dương thị mỉm cười nhìn chất nữ, thản nhiên nói: “Nàng

sao, nửa điểm không biết nặng nhẹ, hôm nay để A Vân giáo huấn nàng một hồi, cho

nàng biết thế nào là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, thu liễm bớt sự

kiêu ngạo.”



Lâm Ngọc Trân đối với Lục Vân tin tưởng tràn trề, lại

nói: “Cái gì sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân a, rõ ràng chỉ là tiểu hài

tử vui đùa mà thôi, chưa chắc đã đảm đương nổi.”



Khi nói chuyện, sớm đã có người thỉnh nữ kĩ đang biểu

diễn trên sân khấu lui xuống, rất nhanh đem lên khay trà, bàn trà làm bằng gỗ

anh tử, cóng xúc trà (giống như một cái

thìa bằng gỗ hay một ống tre vát một đầu để lường trà trước khi đổ vào ấm), ấm

trà bằng bạc, đồ móc bã trà làm bằng trúc, tăm

thông vòi bằng bạc, kẹp chén làm bằng vàng (để gắp chén khi tráng

nước sôi cho vệ sinh và không phỏng tay), chén

trà, đĩa trà bằng bạc, nước suối để pha trà, muỗng nhỏ bằng vàng, bình vững

chãi để đun sôi nước được đặt chính giữa.



Lục Vân được nha hoàn hầu hạ rửa tay trong một bồn nhỏ

sứ trắng, đốt hương trong lư hương bằng sứ men xanh, bên môi mang theo một tia

mỉm cười, vươn tay ra thỉnh Lục Dương Nhi, Dương Mạt, Lâm Cẩn Dung: “Các vị tỷ

tỷ, mời.”
này, vì vậy cũng không định thu nhận, lập tức tiến lên trong suốt thi lễ, cười

nói: “Ta hôm nay tuy rằng thắng, nhưng đúng là may mắn, ngượng ngùng lấy phần

thưởng của các vị trưởng bối.”



Khá lắm vừa khiêm tốn nhưng cũng có chút ngạo khí!

Thật sự giống nương của nàng, nửa điểm không muốn chịu khổ, nửa điểm không chịu

khuất phục. Ngày xưa tại sao mình lại không nhận ra. Lâm Ngọc Trân khóe môi hàm

một tia châm chọc, ngữ khí lại vô cùng thân thiết: “Hài tử này, mặc kệ như thế

nào, con thắng chính là thắng, làm sao có đạo lý trả lại? Con có tiền đồ, cô cô

rất cao hứng. Đừng không hiểu chuyện như vậy, mau tới đây cầm đi, đừng từ chối

nữa, sẽ bị coi là hẹp hòi.”



Nếu nàng thắng những người khác, Lâm Cẩn Dung tin

tưởng Lâm Ngọc Trân nhất định vô cùng cao hứng, nhưng người mà nàng thắng là

tâm can bảo bối của Lâm Ngọc Trân, là vận mệnh của nàng. Lâm Ngọc Trân khí

lượng hẹp hòi, lúc này cười có bao nhiêu thân thiết, nhưng cũng có bấy nhiêu

chán ghét nàng. Nếu nói không lấy phần thưởng chính là không có khí độ, chính

là hẹp hòi, vậy xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nàng sẽ nhận lấy, mấy thứ này ít

nhất cũng đáng mấy vạn tiền đây.



Lâm Cẩn Dung liền cười tiến lên, Lâm Ngọc Trân mang

theo vài phần không cam lòng cùng phẫn hận, đau lòng đặt vào trong tay Lâm Cẩn

Dung.



Trong nháy mắt, Lâm Cẩn Dung vô cùng muốn để Lâm Ngọc

Trân trượt tay, đem châu sai thủy tinh đắt tiền rơi trên mặt đất mà vỡ nát,

giống như kiếp trước lúc Lâm Ngọc Trân cố ý vô tình, làm rơi chén trà nàng dâng

lên cho nàng ta, mắng nàng một chút việc nhỏ cũng không thể làm tốt. Nhưng nghĩ

tới nếu làm như vậy, sẽ gây thù hằn cho Đào thị, cũng vô duyên vô cớ khiến nhóm

nữ quyến đang ngồi đây chế giễu, đối với tương lai của mình cũng có ảnh hưởng,

đành phải nhịn xuống, hành lễ tạ ơn Lâm Ngọc Trân.



Lâm Ngọc Trân đi đầu, Dương thị, Tống thị đều thực

hiện lời hứa, đều tự đem phần thưởng của mình giao cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn

Dung nhất nhất hành lễ, giao cho Lệ Chi, đón nhận đủ loại ánh mắt lui về chỗ

ngồi cũ.



Dương thị vì muốn bù lại sai lầm mà Dương Mạt vô tình

gây ra, lại nhắc tới nàng đã nghe nói Lục Vân được học với danh gia, vẽ tranh

đẹp, viết chữ tốt, sao không để mọi người xem một chút? Lâm Ngọc Trân giả ý

chối từ vài lần, sau đó gọi người chuẩn bị giấy bút, để Lục Vân vẽ tranh viết

chữ.