Thế Hôn
Chương 43 : Lạc mai 1
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lần này Lâm Ngọc Trân cũng không dám mạo hiểm tìm lá
cây để làm nền cho đóa hoa hồng Lục Vân nữa, mọi người cũng thức thời, đều tĩnh
lặng xem Lục Vân viết chữ vẽ tranh. Lục Vân được cổ vũ tinh thần, muốn tìm lại
thể diện, ngay tại đương trường vẽ hoa mai, còn đề một câu thơ do chính nàng
nghĩ ra.
Công bằng mà nói, với độ tuổi này của nàng đã là rất
khá, chuyên tâm bồi dưỡng tài nghệ, cũng có linh khí. Vì thế mọi người đều khen
ngợi nàng gấp bội, Lâm Ngọc Trân trên mặt rốt cục cũng tươi cười thật tâm,
nhiệt tình tiếp đón mọi người tiếp tục dùng trà đàm thoại.
Thừa dịp đang náo nhiệt, Lâm Ngũ sầm mặt đứng trước
Lâm Cẩn Dung nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ ra đây, ta có việc muốn nói với tỷ.”
Lâm Cẩn Dung thấy rõ thần sắc Lâm Ngũ, hơi hơi có chút
giật mình.
Lâm Ngũ lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt bất bình. Lâm Cẩn
Dung hoàn toàn khiến Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân mất vui, nàng vốn nên cao hứng,
nhưng đó là trong tình huống không gây ảnh hưởng tới ích lợi bản thân nàng, vì
vậy giờ phút này, người mà nàng ghét nhất chính là Lâm Cẩn Dung.
Lâm Ngũ thật sự thích Lục Giam đến mức này rồi sao? Thậm
chí không chút do dự vội tới vì Lục Vân ra mặt? Kinh di qua đi, Lâm Cẩm Dung
ngược lại có chút buồn cười: “Ngũ muội muội có chuyện gì?”
Lâm Ngũ thở phì phì nói: “Ta có việc muốn hỏi tỷ, tỷ
có ra đây không? Nếu không về sau cũng đừng cầu ta giúp tỷ nữa.”
Lệ Chi nghe vậy, cực kỳ tức giận, Ngũ tiểu thư này sự
cho rằng bản thân lúc nào cũng ra mặt giúp đỡ tiểu thư hay sao! Tuy nàng giúp
Lâm Cẩn Dung rất nhiều việc, có tâm muốn che chở Lâm Cẩn Dung, tiếc rằng thân
phận thấp kém, trong trường hợp đặc thù, nếu nàng lên tiếng mở lời sẽ khiến
người khác chê cười Lâm Cẩn Dung, đành phải dính sát vào người Lâm Cẩn Dung,
khẩn trương nhìn Lâm Ngũ.
Cặp song sinh ở một bên cắn hạt dưa, trong mắt mang ý
cười, chờ xem diễn.
Dương Mạt thản nhiên quét mắt nhìn Lâm Ngũ một cái,
trong mắt lộ ra vài phần hiểu rõ cùng mỉa mai, vội kéo nhẹ tay áo của Lâm Cẩn
Dung, thấp giọng nói: “Đỏ mắt ghen tị, đừng để ý nàng!”
Lâm Cẩn Dung, Lâm Lục như cũ chỉ cười không nói lời nào, Lâm Thất thì nhàn nhàn
nói: “Tứ tỷ, tỷ không biết nàng vì sao lại tức giận như vậy đúng không? Ta nói
cho tỷ nghe. Có một loại người, người tốt không làm, lại muốn đi làm một con
chó xun xoe vẫy đuôi, chó làm không được liền xoay ngược lại cắn người nói nàng
không làm một con chó ngoan……”
“Kẽo kẹt!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm đế hài
dẫm trên tuyết, có một dấu chân từ phía xa kéo dài đến gần sau một khối núi đá,
phía trước chỉ thấy ngõ cụt, không thấy đường đi, có thể thấy được người còn
đứng đó. Lâm Cẩn Dung nhíu nhíu mày, xoay người bước đi: “Đều bớt tranh cãi đi.
Hôm nay ta gây ra sai lầm, thì sẽ đến chỗ tổ mẫu lĩnh phạt. Muốn theo ta cùng
nhau bị phạt, thì cứ việc tiếp tục ầm ỹ.”
Lâm Lục tròng mắt vừa chuyển, kéo Lâm Thất lại còn
đang muốn nói chuyện, hướng tới Lâm Ngũ ngọt ngào cười: “Ngũ tỷ tỷ, vừa rồi cô
cô phái người đi chung quanh tìm muội đó.”
Lâm Ngũ tuy rằng không thực sự tin lắm, nhưng cũng
không dám không đi, chỉ đành dùng sức vò khăn tay, cắn cánh môi oán hận trừng
mắt nhìn mấy người một cái, sau đó bước nhanh ra ngoài rừng mai.
Lâm Lục nhanh chóng đuổi kịp Lâm Cẩn Dung, cười nói:
“Tứ tỷ tỷ, tỷ khi nào thì lợi hại như vậy? Lại có thể tạo ra một đóa hoa mai,
thật là giỏi nha, chúng ta từ trước cũng không biết. Nhưng tỷ cũng rất hiếu
thắng, ta cá tỷ thua, tỷ lại càng muốn thắng. Với tính cách này, cô cô cùng Vân
biểu muội cũng không sẽ thích tỷ.”
“Trong lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều như vậy.” Lâm
Cẩn Dung cực kỳ nghiêm túc nói: “Nhưng ta kỳ thật đã sớm có thể tạo ra đóa hoa,
chính là không có cơ hội để các muội biết mà thôi.”
“Chuyện này tỷ tuy là vô tình, nhưng sẽ có người không
cho là như vậy.” Lâm Lục tốt bụng nói: “Cô cô cùng Vân biểu muội đều là người
thông cảm, sẽ không trách tỷ. Nhưng có người nhất định sẽ nói xấu về tỷ, đem
mọi lỗi lầm đều đổ lên người tỷ, tỷ phải cẩn thận nga. Tỷ xem, có người đến tìm
tỷ kia.” Nói xong chỉ chỉ đằng trước, kéo Lâm Thất đi lên phía trước, không
quên nói thêm một câu: “Tỷ tỷ tốt, ta đứng về phía của tỷ, về sau trăm ngàn lần
nên nhớ hôm nay ta đã đối tốt với tỷ thế nào.”