Thế Hôn
Chương 391 :
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Không nói đến Lục Kiến Trung ở đó nín thở, Lã thị ủy
khuất không thôi, Lục Kiến Tân lại phát hiện thiếu một người: “Ngũ lang đâu?
Nghe nói hài tử này thủ linh vài ngày, chắc là quá mệt mỏi chăng?”
Lục Kiến Trung rít gào: “Nhanh sai người đi tìm tên
nghiệt súc kia cho ta!”
Lục Kiến Tân bất mãn nói: “Đệ lớn tiếng như vậy làm
cái gì? Ầm ỹ mẫu thân thì làm sao bây giờ? Ta bất quá là quan tâm hắn, hỏi một
chút mà thôi, tại sao lớn tuổi rồi mà tính tình còn không xong như thế? Ta nhớ
rõ lúc trước tính tình của đệ không phải như thế a, có phải mấy hôm nay mệt mỏi
quá mà nóng trong người không?”
Tống thị đúng lúc nói: “Vâng, Đại bá, sức khỏe của hắn
không ổn, không phải chuyện ngày một ngày hai. Không dối gạt bá, hiện tại cũng
là cố chịu đựng. Bệnh phát tác lợi hại.”
Lục Kiến Tân lý giải gật đầu, hòa khí vỗ vỗ bả vai Lục
Kiến Trung: “Mấy ngày nay vất vả cho đệ, chống đỡ không nổi thì đừng cứng rắn
chống đỡ, không ai trách gì đệ. Ta đã trở về, đệ cứ nghỉ ngơi một chút.”
Lục Kiến Trung nhịn tức giận, giả bộ thành thật: “Đây
là hiếu đạo.”
Lục Kiến Tân gật gật đầu, không nói.
Giây lát, Lục Luân đi tới, đại để đã được chỉ điểm
trước, liền đi thẳng đến trước mặt Lục Kiến Tân xin lỗi, Lục Kiến Tân cũng
không khó xử hắn, chỉ thuận miệng nói hai câu.
Lục Luân thật cẩn thận đi đến bên cạnh Lục Giam, đang
muốn cùng Lục Giam lặng lẽ nói chuyện, đã bị Lâm Cẩn Dung hung hăng trừng mắt
một cái, cho thấy là việc làm đêm qua của hắn đã bị Lâm Cẩn Dung biết. Lục Luân
có chút chột dạ, nhưng cũng bất chấp, cúi mắt giả bộ.
Lục lão phu nhân vừa mới mở mắt, chợt nghe thấy Sa ma
ma ở bên tai bà nhẹ giọng nói: “Lão thái thái, Đại lão gia bọn họ tất cả đều
đứng bên ngoài chờ thỉnh an người.”
Lục lão phu nhân còn có chút hồ đồ, nhân tiện nói: “Để
bọn họ tiến vào.”
Sa ma ma ý bảo Tố Tâm đi mời người, còn bà thì kiên
nhẫn cùng lão thái thái giải thích: “Trời chưa sáng đã tới rồi, luôn luôn chờ ở
bên ngoài, Đại lão gia thật sự là hiếu thuận…”
Lục lão phu nhân nghe xong cũng hiểu rõ, tính tình nhi
tử thế nào bà biết, bà có chút suy nghĩ, nhưng cũng không muốn quản nhiều
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không biết, đại để là có liên
quan đến chuyện phân chia gia sản.”
Loại chuyện này, có Lục Kiến Tân quan tâm, bọn họ có
thể thả lỏng hơn chút. Lục Giam ý bảo Lâm Cẩn Dung: “A Dung, đến ngồi bên cạnh
ta.”
Lâm Cẩn Dung cười cười, đứng dậy ngồi vào bên giường,
Lục Giam tựa đầu đặt lên đùi nàng, nhắm mắt nói: “Nàng và Ngũ lang có chuyện gì
xảy ra vậy? Đừng vội giấu giếm ta, ta muốn nghe lời nói thật.”
Lâm Cẩn Dung đưa tay luồn vào trong tóc hắn, thấp
giọng nói: “Đêm qua hắn rời đi có quay lại với chàng không?”
“Không có a.” Lục Giam lời vừa ra khỏi miệng, lập tức
mở to mắt, nhướn mày lên: “Sao lại thế này?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Đêm qua sau khi hắn rời
khỏi linh đường đã không thấy tăm hơi, trời sáng mới trở về, người ta đã sai đi
hỏi thăm, nói hắn luôn luôn ở tại linh đường cùng chàng.”
Lục Giam không cho là đúng: “Hắn tính tình bốc đồng,
đại để là tìm bằng hữu đi chơi.”
Lâm Cẩn Dung lo lắng không chịu nổi: “Không phải như
vậy. Nhị lang, ta hỏi chàng, nếu Ngũ lang làm chuyện đại nghịch bất đạo, chàng
sẽ làm thế nào? Là muốn đưa hắn tới quan phủ, hay là muốn xử lý hắn ra sao?”
Chuyện này nghiêm trọng, Lục Giam nghiêng thân mình,
nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, nghiêm túc nói: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nàng nói mau.”
Lâm Cẩn Dung thật sự là không có biện pháp khác, nếu
tiếp tục giấu giếm sự tình, hy vọng ở thời khắc mấu chốt có thể đoạt lại được
Lục Luân thật sự là quá mức mạo hiểm. Không bằng được sự ủng hộ của Lục Giam,
tìm một biện pháp ổn thỏa tốt nhất. Vì thế đem việc Lục Luân làm nói ra: “Tùy
tay ném cho Nghị Lang lễ gặp mặt giá trị xa xỉ, ta hỏi Tam đệ muội, hắn đưa cho
Lực Lang gì đó cũng tương đương như thế. Ta thử qua, hắn căn bản không phải là
thân binh của Hùng tướng quân ở Khắc châu, miệng toàn là lời nói dối.”
Cơn buồn ngủ của Lục Giam hoàn toàn biến mất: “Ta đi
tìm hắn.” Lại an ủi Lâm Cẩn Dung: “Có lẽ nàng nghĩ quá nhiều, hắn tuy rằng bốc
đồng, cũng không phải là người vô pháp vô thiên.”
Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Chỉ mong như vậy.”