Thế Hôn
Chương 392 : Mộng yểm
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Sân của Lục Luân trồng hạnh hoa, tất nhiên cảnh tượng
sẽ đẹp nhất vào mùa xuân, nhưng mùa đông kỳ thật không có gì để ngắm. May mắn
là bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời sáng lạn, vì thế nhánh cây trụi lủi nhìn qua
cũng không còn đơn điệu nữa.
Cửa viện mở rộng, Lục Giam đứng bên ngoài ló đầu vào
nhìn, thấy Lục Luân nằm ngủ trên ghế dựa phơi nắng giữa thái dương, trên bàn
bên cạnh có một chiếc lồng sắt, con sóc mập mạp thoải mái nằm trong đó, cũng là
một bộ dạng hưởng thụ đến cực điểm.
Gã sai vặt canh giữ ở một bên phát hiện ra Lục Giam,
vội đi lên hành lễ: “Thỉnh Nhị gia chờ một chút, hạ nhân đi đánh thức Ngũ gia.”
Lục Giam khoát tay, thấp giọng phân phó: “Ngươi có
việc thì làm đi, không cần quản ta.”
Gã sai vặt tuân lệnh, nhẹ nhàng vào phòng. Lục Giam đi
đến bên người Lục Luân, thấy một góc chăn trên người hắn rơi xuống đất, liền
cúi người kéo lên, tay mới đụng tới tấm chăn, Lục Luân liền “Hô” một chút xoay
người ngồi dậy, mắt lộ hung quang, một tay đặt tại bên hông.
Lục Giam bị khí thế cùng hung hãn toát ra trong nháy
mắt kia hù dọa, tức giận dùng sức vỗ đầu của hắn một cái: “Đệ định làm gì!”
Lục Luân ngượng ngùng cúi mắt, thu hồi tay, cười gượng
nói: “Gặp ác mộng thôi.”
Lục Giam im lặng nhìn hắn, ánh mắt chớp cũng không
chớp.
Lục Luân bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên,
rụt lui vào trong chăn, lớn tiếng nói: “Người đâu, chết ở đâu rồi? Mang ghế nằm
tới cho Nhị gia!” Lại lấy lòng nhìn Lục Giam cười: “Nhị ca, hôm nay không có
gió, thái dương ấm áp, phơi nắng thật thư thái.” Thấy Lục Giam vẫn nhìn hắn
chăm chú, không khỏi oán trách nói: “Ai nha, Nhị ca, huynh đừng nhìn ta bằng
ánh mắt dọa người như vậy được không.”
Lục Giam thu hồi ánh mắt, ngồi vào ghế gã sai vặt đưa
đến, thư thư phục phục nằm xuống, mị mắt nói: “Đêm qua đệ đi đâu?”
Thân mình Lục Luân giống như sợi chỉ bị kéo chặt căng,
trên mặt cũng là tươi cười chẳng hề để ý, tùy tay nắm ấm trà đưa qua cho gã sai
vặt: “Muốn chết sao, nhìn thấy Nhị gia đến đây cũng không biết đi pha nước
nóng, đúng là ngốc nghếch mà.”
Gã sai vặt luống cuống tay chân tiếp nhận ấm trà, bị
Lục Giam một lát, cười nhẹ, bỏ tay hắn ra, tự vào phòng, đóng cửa nghiêm kín.
Lục Giam nhìn cánh cửa đóng chặt kia, tức giận mọc lan
tràn, một cước đá vào trên cửa: “Lục Luân, đệ lăn ra đây cho ta!”
Lục Luân chính là không để ý tới, Lục Giam giận dữ,
lại đá mạnh hai cái, cửa phòng khẽ rung động, mắt thấy sẽ bị đá văng ra, lại
nghe trong phòng một trận thanh âm gia cụ bị lôi kéo, cửa phòng lại bị Lục Luân
dùng bàn uống nước để chặn.
Lục Giam khó thở, thốt ra: “Lục Luân, ngươi là vương
bát đản!”
“A, Nhị chất nhi đây là mắng ai vậy? Ngũ đệ con là
vương bát đản, vậy con là cái gì?” Tống thị vung khăn tay, được tiểu nha hoàn
nâng đỡ đứng ở cửa viện, mặt đỏ bừng, mãn nhãn tức giận.
Lục Giam rũ mắt xuống, xoay người đối với Tống thị thi
lễ, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Nhị thẩm nương, ta thất lễ.” Nói xong lướt qua
bên người Tống thị, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Tống thị tức giận đến phát run, Đại phòng già trẻ lớn
bé không có một ai tốt. Lão già kia âm hiểm giảo hoạt, liều mạng ép buộc người
khác, trẻ thì sau khi làm tiểu quan cái đuôi cũng nhếch lên đến đây. Thế nhưng
khinh người như thế, tức nhất là giận dữ mắng Lục Luân như mắng chó cụp đuôi.
Vì thế tiến đến, dùng sức gõ cửa: “Ngũ lang, con đi ra cho ta! Con tránh ở bên
trong làm cái gì? Con làm chuyện gì ám muội sao? Nén giận như vậy, chịu sự nhục
mạ của người khác?”
Lục Luân ở trong phòng ồm ồm nói: “Phiền muốn chết, để
ta thanh tĩnh một lát không được sao?”
Tống thị nghĩ, hai hài tử này ngày thường quan hệ rất
thân thiết, Lục Giam và hắn cũng có lúc nháo đến mức này sao, rốt cuộc là vì
cái gì? Liền lại gõ cửa: “Con mở cửa cho ta, con rốt cuộc đã làm cái gì?”
Lục Luân phiền chán vô cùng, “loảng xoảng” lôi bàn ra,
mở rộng cửa, ồm ồm nói: “Ta muốn thanh tịnh một chút mà khó như vậy sao?!” Nói
xong nghênh ngang rời đi.
Tống thị gọi: “Con đứng lại đó cho ta, con muốn đi
đâu?”
Lục Luân nói: “Tìm một nơi thanh tịnh để ngủ!”