Thế Hôn

Chương 393 : Mỹ danh

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


“Này xú tiểu tử!” Lục Giam nổi giận đùng đùng ra cửa

viện Lục Luân, còn chưa đi rất xa đã hối hận , hắn không làm tốt, không hỏi

thăm rõ ràng Lục Luân rốt cuộc là làm cái gì, ngược lại khiến quan hệ trở nên

đối chọi. Duy nhất có thể xác định là, Lục Luân quả nhiên giống như lời Lâm Cẩn

Dung đã nói, trải qua hai năm này không minh bạch, thật không minh bạch, hơn

nữa rất nguy hiểm.



Tức giận thì tức giận, sự tình vẫn cần phải giải

quyết, Lục Luân không muốn nói, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác. Lục Giam bước nhanh

đến ngoại viện, tìm được nam nhân Lưu Ngũ của Phương Trúc, dặn dò nói: “Sai

người trông chừng Ngũ gia, nhìn hắn mấy ngày nay làm cái gì, cùng người nào kết

giao, mỗi ngày ra vào đều đi đâu, tất cả đều phải đến nói với ta. Cẩn thận một

chút, chớ để người ta biết được.”



Lưu Ngũ đáp ứng, nhanh chóng chạy đi an bài. Trong

chốc lát trở về nói: “Nhị gia, Ngũ gia vừa rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài,

đi ra đại môn, hạ nhân sai một tiểu tử đi theo, là người lạ, chắc hẳn hắn sẽ

không nhận ra.”



“Cứ có tin tức thì nói với ta.” Lục Giam xoay người

trở về Vinh Cảnh cư. Lâm Cẩn Dung thấy hắn vẻ mặt mất hứng, vội cho hạ nhân lui

xuống hỏi: “Thế nào?”



Lục Giam tâm phiền ý loạn xoa mày, kể lại sự tình trải

qua: “Con lừa bướng bỉnh này thật sự là tức chết ta.” Vừa lo lắng, lại là

thương tâm: “Cũng không biết hắn rốt cuộc làm việc đòi mạng gì! Tuổi còn trẻ dễ

đi lầm đường, muốn quay đầu sợ là có chút khó khăn. Nếu hắn nói thật với ta,

không câu nệ như thế nào, ta làm ca ca sẽ suy nghĩ thay hắn giải quyết, nhưng

hắn lại không nói, cũng không cần ta quản, mà tình nguyện trốn tránh.”



Lâm Cẩn Dung đi đến phía sau hắn, thay hắn xoa thái

dương huyệt, ôn nhu nói: “Ngũ đệ từ nhỏ sinh trưởng ở phú gia, chưa bao giờ

thiếu ăn thiếu mặc, thị phi cũng rõ ràng. Chắc không đến mức cam tâm tình

nguyện làm trộm đâu. Nhưng chỉ là, hắn rất trọng nghĩa khí, quá mức trọng tình,

chỉ sợ sẽ bị người mê hoặc, thân bất do kỷ đi lầm đường cũng không chừng. Mẫn

Hành, chuyện này còn chưa hoàn toàn biết rõ ràng, chàng phải cẩn thận chút.

Đừng nói với các trưởng bối, miễn cho lại bình khởi gợn sóng, gặp phải chuyện

phiền toái không nên có.”



Tay nàng xoa bóp không nhẹ không nặng, khiến huyệt vị

vừa chua xót lại thoải mái. Trên người truyền đến mùi thơm ngát của hoa lan,
vòng, không đợi mấy người lão tổ công phát biểu ý kiến, vài người gia cảnh bần

hàn dĩ nhiên đã cầm chén trà đứng lên, tâm phục khẩu phục muốn kính Lục Kiến

Tân, trong miệng không còn những lời thổi phồng cho có lệ, mà là chân chính tôn

kính. Lục Kiến Lập cũng được thổi phồng mặt phiếm hồng quang, hưng phấn không

thôi.



Thật đúng là một việc thu mua lòng người. Lục Kiến

Trung vừa chua xót vừa hận, lúc trước hai người này không ai nói cho hắn biết

dự định như thế, không phải cố ý bỏ qua hắn sao? Trong lòng lại nghĩ, nói là

nói như vậy khi nào thực hiện còn không biết, lão già giả dối kia. Rồi nghĩ,

cũng không biết lão Đại mấy năm nay bên ngoài cướp đoạt được bao nhiêu tiền

tài, chưa từng nhập vào tiền chung, mới có thể có tài lực như thế. Lại tiếp

theo, hắn còn có chút ngồi không yên, trong ba huynh đệ, lớn và nhỏ đều đã tỏ

vẻ, hắn có nhiều cửa hàng nhất, con cháu nhiều nhất, ngược lại không làm gì, có

vẻ không ổn, đây là buộc hắn không thể không đi theo mà.



Đây là thời điểm nào đây? Thời khắc mấu chốt, tuyệt

không thể lùi bước, Lục Kiến Trung ha ha cười, nói: “Đại ca tại sao lại quên

tiểu đệ? Cũng có một phần của ta chứ.”



Cũng có một phần của hắn? Da mặt cũng thật dày, cũng

tốt, sẽ thanh toàn cho hắn. Lục Kiến Tân buồn cười nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nhị

đệ, hai việc này, ta cùng Tam đệ đều đã thương lượng qua, đã quyết định phương

thức, đệ có tâm, không bằng mua đất nhập vào tế điền đi! Không cần nhiều, mua

mười khoảnh ruộng tốt là đủ rồi.”



Lục Kiến Trung một búng máu thiếu chút nữa phun ra ngoài,

hóa ra hố bẫy đã sớm an bài, chỉ chờ hắn nhảy vào, sao lại có kẻ thích tổn hại

người khác như thế? Nhưng thấy một đám tộc nhân ánh mắt giống như sói theo dõi

hắn, sẽ chờ hắn tỏ thái độ, hắn cũng không thể không đáp ứng, miễn cưỡng cười

nói: “Đó là đương nhiên.”



Lục Kiến Tân mỉm cười, vui lòng lời hay khen ngợi Lục

Kiến Trung một phen, mọi người lại biết, đây chắc chắn chuyện tốt, sau khi hắn

trở về nhà mới quyết định, hắn mới thật sự là chủ sự. Vị Lục Đại lão gia đã rời

nhà nhiều năm dễ dàng chiếm được sự tôn trọng của tộc nhân, mỹ danh truyền xa.