Thế Hôn

Chương 394 : Bất bình

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


“Lão đại đúng là thành tinh mà!” Đợi đến khi đêm dài

nhàn tĩnh, Tống thị đau lòng khó nhịn cùng Lục Kiến Trung tính sổ: “Lão Đại nói

với lão Tam, nghe thì dễ nghe, thoạt nhìn cũng tốt, nhưng lại là lợi ích của

bọn họ, mà chúng ta thì chịu thiệt. Trùng kiến tông học, tông học từ lúc lão

thái gia còn sống đã từng sửa chữa một lần, đến bây giờ cũng mới chỉ được một

nửa, sửa chữa một chút cũng không tốn bao nhiêu tiền, thỉnh tiên sinh đến dạy,

có thể mời đến người nổi danh đặc biệt nào đây, chào giá cao mời tiên sinh, còn

không phải giống như một quản sự có năng lực trong cửa hàng sao?



Nói về tế điền, hai nhà bọn họ vốn nhiều tiền, tùy

tiện chia đôi là được, mỗi nhà mua năm khoảnh. Nhưng còn chúng ta thì sao? Mười

khoảnh này phải lấy bạc trắng ra mua, hiện tại giá cũng không còn được lợi so

với những năm trước, dĩ nhiên đã tăng 3, 4 lần rồi. Cuối cùng nói bọn họ cung

ứng cơm canh trong học đường, chúng ta mua đất thì làm cái gì? Không phải là

chuyên môn tiếp tế cho tộc lão sao? Tính ra tính vào, tính toán dừng ở chúng ta

trên người! Lão Đại thật sự là tính tẫn tính tuyệt! Ưu việt đều thuộc về hắn,

dựa vào cái gì nha?”



Tống thị hiếm khi có thời điểm không thể bình tĩnh nổi

như thế, càng nói càng tức giận: “Bọn họ hai nhà liên hợp bắt nạt chúng ta! Căn

do đều vì Lục Giam!”



Lục Kiến Trung đã bình tĩnh trở lại từ phẫn hận không

cam lòng, hắn thật cẩn thận đè thuốc dán trên hai khớp đầu gối của mình, thản

nhiên nói: “Hiện tại nói những lời này thì có gì hữu dụng? Lão Đại những năm

gần đây càng ngày càng âm hiểm giả dối. Ta thật muốn nhìn xem, thiếp thất đến

phía sau kia rốt cuộc sẽ mang theo bao nhiêu hòm xiểng trở về? Ta nghĩ, vài thứ

kia kiếm được từ lúc phụ thân còn sống, khi đó chưa ra ở riêng, cũng nên nhập

vào tiền chung đi?”



Tống thị cười: “Chàng nghĩ thật hay, nếu hắn mang đồ

rách nát trở về thì sao, những thứ tốt đều âm thầm ẩn dấu, chàng có thể thế

nào?”



Lục Kiến Trung ngửa mặt nằm im không nói, sau một lúc

lâu rồi hỏi: “Hôm nay có biết nguyên nhân vì sao Lục Giam cùng Ngũ lang cãi

nhau không?”



Lục Luân lúc này còn chưa về nhà. Tống thị không dám

nói rõ, chỉ hàm hàm hồ hồ đáp: “Không có, Ngũ lang đại để là trên người không

thoải mái, vẫn ngủ đổ mồ hôi.” Lúc trước khóc tang mở tiệc chiêu đãi tộc lão,

Lục Luân vẫn không lộ diện, nàng nói dối bảo là Lục Luân bị bệnh cho qua.



Lục Kiến Trung cũng không để trong lòng, chỉ nói: “Hắn


Vừa mới ngồi dậy, Khang Thị đã mang theo hàn khí đi

vào, vẻ mặt khó xử, trước khi nói không quên đuổi nha hoàn ma ma đi, dựa vào

sát nhỏ giọng nói: “Ngũ thúc đã trở lại, cũng không nói thế nào, thế nhưng toàn

thân mùi rượu, bất tỉnh nhân sự.”



“A! Rốt cuộc sao lại thế này? Có bị ai thấy không?”

Tống thị cả kinh kêu lên một tiếng đổ mồ hôi lạnh, hơi có chút chân tay luống

cuống, trong lúc đại tang, Lục Luân lại làm ra chuyện tốt thế này! Không phải

là bị Lục Kiến Tân nắm lấy, chọc thủng cột sống sao! Lão thái thái cũng sẽ

không buông tha, nhất định không tránh khỏi bị đánh đòn.



Khang Thị vội đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Bà bà an

tâm một chút chớ sốt ruột, không có nhiều người biết. Là một vị huynh đệ trong

tộc mang về, gọi là gì nhỉ, hình như là Lục Tích. Hắn khá tỉnh táo, trước bảo

người ta tiến vào tìm Tam Lang, Tam Lang dẫn người mở cửa nách, lặng lẽ đón

người vào, dọc theo đường đi không gặp ai cả. Giờ phút này đã an trí thỏa đáng,

uống canh giải rượu. Nhưng phải để phòng vạn nhất, chỉ sợ không cẩn thận sẽ để

người ta nhìn thấy, phát sinh sự tình gì đó. Cụ thể là chuyện gì xảy ra, còn

phải chờ Tam Lang trở về mới biết được.”



Tống thị xoa trán thở dài, nói: “Nói với bên ngoài là

Ngũ lang bị bệnh, phải nghỉ ngơi hai ngày. Con cẩn thận an bài, đừng để lộ tin

tức, nói cho Tam Lang biết, không có việc gì thì không cần nói với phụ thân.”



Khang Thị đáp ứng, rời đi an bài. Tống thị ngồi ngốc

trong chốc lát, vẫn là một lần nữa mặc đồ, đi thăm Lục Luân thế nào. Lục Luân

quả nhiên say rối tinh rối mù, tuy đã được lau rửa qua, trong phòng vẫn tràn

ngập mùi khó ngửi. Ma ma hầu hạ cười làm lành nói: “Ói ra một bồn lớn.”



Tiểu súc sinh không hiểu chuyện, không tuân thủ quy

củ! Tống thị vừa tức vừa hận, dùng sức véo mặt hắn hai cái, Lục Luân vô tri vô

giác, ngủ mê man. Khang Thị thấy thế, vội khuyên nhủ: “Bà bà, Ngũ thúc say quá

rồi, cái gì cũng không biết, người cũng đừng thương tâm, chờ hắn tỉnh lại rồi

mắng hắn cũng không muộn.”



Tống thị thu tay, ngồi ở chỗ thông gió, nói: “Tam Lang

tại sao còn chưa tới?”



Đang nói, Lục Kinh đã đến, trước hướng trên giường Lục

Luân liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Mẫu thân, chuyện hôm nay may mà có Lục

Tích, bằng không mất mặt rồi.”