Thế Hôn
Chương 395 : Hoang đường
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Tống thị hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nói
rõ ràng cho ta.”
Lục Kinh xoa xoa tay, hơi có chút khó xử: “Vẫn là chờ
Ngũ đệ tỉnh rồi nói sau.”
Tống thị nhìn bộ dạng hắn, dường như có chút khó xử,
liền uy nghiêm phân phó hạ nhân: “Hầu hạ cho tốt, Ngũ gia tỉnh thì nói cho ta
biết. Nếu ai quản không được miệng, về sau sẽ không nói gì được nữa.”
Trong phòng hầu hạ vốn cũng chỉ là một ma ma và một gã
sai vặt thôi, nghe vậy đều thúc thủ xoay người, cùng lên tiếng vâng dạ.
Tống thị lúc này mới nhìn về phía Lục Kinh: “Con đi
theo ta.”
Lục Kinh hộ tống Tống thị trở về phòng, rồi nhỏ giọng
kể: “Lục Tích nói, ban ngày hắn ở trên đường nhìn thấy Ngũ đệ hành tẩu bên
ngoài, vào một gian trà tứ, hắn đã muốn theo sau chào hỏi, kết quả nhìn thấy
Ngũ đệ cùng vài người nói chuyện, mấy người kia xem ra có chút không thích hợp,
chưa nói bao lâu, trong đó có một người đã cùng Ngũ lang ầm ỹ một trận, lật đổ
cả bàn. May mắn bị hai người khác kéo lại, thấy thế nên Lục Tích không tiện đi
vào, liền đi ra chỗ khác. Đợi đến khi chạng vạng, lại nhìn thấy Ngũ đệ cùng mấy
người kia đi dạo trên đường, đến chỗ…… chỗ……”
Tống thị thấy hắn ấp a ấp úng, thực không kiên nhẫn,
nhân tiện nói: “Rốt cuộc như thế nào?”
Lục Kinh ửng đỏ mặt nói: “Rẽ vào một ngõ nhỏ phía sau
Hạnh Hoa lâu, vào một tiểu viện bên trong……”
Hạnh Hoa lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất, bên trong kỹ
nữ sắc nghệ song tuyệt, ngõ nhỏ ở phía sau cũng là nơi kỹ nữ cư ngụ, Tống thị
tuy là nữ nhân đàng hoàng, nhưng phụ tử Lục Kiến Trung khi kinh thương, kết
giao với người thực tạp, có đôi khi đi ra bên ngoài, nàng cũng thoáng biết qua.
Lập tức mặt hơi hơi nóng lên, buông tha chi tiết này, nghiêm túc nói: “Súc sinh
không biết nặng nhẹ! Sau đó thì sao?”
Lục Kinh tiếp lời: “Lục Tích trong lòng lo âu. Chỉ sợ
hắn làm điều gì đó không nên làm, liền tìm cái cớ theo vào. Nhưng người ta
không tiếp đón hắn. Hắn liền suy nghĩ tìm cách trà trộn, kết quả bị người ta
ném ra ngoài, mặt mũi bầm dập. Hắn không dám đi, cũng không tiện hỏi, liền chờ
quanh đó. Trời tối mới thấy Ngũ lang đi ra, dĩ nhiên đã uống say như chết, có
kỹ nữ kéo tay áo hắn, đá hắn một cước ngã xuống đất. Người lúc trước cùng Ngũ
thích hắn. Hôm qua không gặp hắn, chắc là bệnh khá nặng.”
Lục Kiến Trung cũng không để tâm, chỉ cảm thấy Lục
Kiến Tân giả bộ làm người tốt, vì vậy đồng ý đi theo. Tống thị cùng Lục Kinh,
Khang Thị, Lục Giam và Lâm Cẩn Dung đều kinh hãi, đều thấy hắn đúng là không có
việc gì còn cố tình làm ra vẻ, cũng không biết có phải đã nhận được chút thông
tin nào hay không.
Tống thị vội nháy mắt với Khang Thị, Khang Thị vội vã
đi an bài trước.
Lục Kinh thì khuyên nhủ: “Đại bá phụ, Tam thúc phụ,
hắn bất quá là cảm phong hàn, uống thuốc thì tốt rồi, nhị vị trưởng bối đi chỉ
sợ sẽ lây bệnh, vậy không tốt.”
Lục Kiến Tân ha ha cười: “Lây bệnh gì chứ? Ta khỏe mà.
Toàn gia chúng ta, nói đến nói đi cũng chỉ có mấy người thế này, cần phải quan
tâm lẫn nhau mới đúng.”
Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìn Lục Giam, Lục Giam đang muốn
tiến lên tìm lý do, lại nghe Lục lão phu nhân nói: “Tại sao? Ngũ lang bị bệnh?
Khó trách từ buổi trưa hôm qua ta cũng chưa gặp hắn. Lão Đại, thay ta đi thăm
hắn.” Lại oán trách Lục Kiến Trung: “Đều là do con, luôn khiến hắn không thoải
mái.”
Lục Kiến Trung hàm hậu cười, nghĩ qua nghĩ lại, cũng
không thấy chỗ nào thích hợp. Nhưng nhìn bộ dạng kia của Tống thị, rõ ràng
chính là biết gì đó, đang giấu diếm hắn, Lục Kiến Tân còn lại là một bộ muốn
xem trò hay, không có hảo ý, một lòng bồn chồn, vô cùng gấp gáp.
Lục Kiến Tân cầm cánh tay hắn, lôi kéo nói: “Nhị đệ,
không phải ta nói đệ, đối với hài tử tuy rằng cần phải nghiêm khắc, nhưng thời
điểm nên quan tâm thì phải quan tâm……” Quay đầu nhìn mọi người nói: “Đi một
chút, đều đi thăm Ngũ lang, không phải ta nói các ngươi, các ngươi người người
đối với hắn quan tâm cũng không đủ.”
Rõ ràng là muốn đi xem kịch vui mà, Lâm Cẩn Dung không
khỏi đổ một phen mồ hôi lạnh, cũng không biết Khang Thị có an bài thỏa đáng hay
không?