Thế Hôn

Chương 396 : Ép sát

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Năm đó, Lâm Cẩn Dung coi như là một người vô hình,

chuyện của Lục gia, chỉ có lúc nàng có mặt ở đây mới có người thông tri nàng,

đại đa số thời điểm nàng đều vắng mặt, càng bỏ lỡ rất nhiều chân tướng, cho nên

nàng đối với nhiều thứ chỉ nắm được đại khái, cũng không thể nhìn rõ mọi việc,

cẩn thận tỉ mỉ.



Nàng không biết lúc trước chuyện Lục Luân vì sao bị

người khác phát hiện, cũng không biết hôm nay một màn này rốt cuộc có phát sinh

hay không, cuối cùng sẽ có kết cục gì. Nhưng mặc kệ lo lắng thế nào, nàng cũng

chỉ có thể đi theo Lục Kiến Tân. Lục Giam nhìn nàng với một ánh mắt ý bảo an

tâm đừng sốt ruột, không cần lo lắng, còn có hắn ở đây, vô luận như thế nào hắn

cũng sẽ bảo hộ Lục Luân khỏi chịu khổ da thịt, dù sao Lục Kiến Tân cũng không

phải thật sự muốn nhằm vào Lục Luân, mà là muốn nhằm vào Lục Kiến Trung.



Đoàn người đi đến phụ cận sân Lục Luân, Lâm Cẩn Dung

chú ý tới Khang Thị từ một đường nhỏ lặng yên không một tiếng động vòng vo lại

đây, lặng lẽ sáp nhập vào bên trong đội ngũ, thường xuyên cùng Tống thị nháy

mắt, Tống thị lộ ra thần sắc nhẹ nhàng thở phào, Lâm Cẩn Dung cũng thả lỏng tâm

tư.



Giây lát vào sân, Lục Kiến Tân thẳng tắp tiến vào

chính viện, mới đi hai bước, đã bị người ngăn lại: “Đại lão gia, Ngũ gia không

ở nơi này, đang nằm nghỉ ở sương phòng bên trái.” Cũng là vì che giấu mùi rượu

nồng nặc, ngay lập tức đã chuyển người sang sương phòng bên đó.



Lục Kiến Tân đứng lại, mỉm cười rồi quay người đến

sương phòng bên trái. Đến nơi, cạnh cửa có gã sai vặt đang sắc thuốc, khắp nơi

toàn mùi thuốc bắc, Lục Luân dĩ nhiên đã tỉnh, mặt mũi trắng bệch, hữu khí vô

lực, ánh mắt vô thần tựa vào đầu giường, thấy mọi người tiến vào, vội vàng muốn

đứng dậy hành lễ vấn an: “Đại bá phụ……”



Lục Kiến Tân tiến lên từng bước, đè hắn lại: “Đang bị

bệnh, cũng đừng ép buộc. Như thế nào, đại phu nói ra sao?”



Lục Luân có thể nói được gì chứ? Nhưng Lục Kinh lại

đáp lời: “Ngoại cảm phong hàn.”



Lục Kiến Tân nói tiếp: “Nhìn rất nghiêm trọng, há mồm

cho ta xem đầu lưỡi của con.”



Lục Kiến Trung cười gượng: “Đại ca khi nào thì có thể

xem bệnh vậy?”



Lục Kiến Tân trả lời: “Ta vừa vặn biết được một ít, về


Lục Kiến Tân thở dài một tiếng: “Nhị đệ, đệ tội tình

gì phải như thế? Tại sao đã lớn tuổi, tính tình so với trước càng táo bạo hơn

vậy? Chuyện chỉ hai ba câu có thể nói rõ ràng, lại cứ bé xé ra to, khiến người

ta khổ sở trong lòng.” Vừa nói, vừa xoa xoa khóe mắt, phân phó Lục Giam: “Nhanh

đi thỉnh đại phu!”



Trong nháy mắt người đi hết, Lục Luân đứng dậy, áo

khoác cũng không mặc, dựa vào ở bên cửa sổ hóng gió lạnh, vẻ mặt đờ đẫn. Lâm

Cẩn Dung cảm thấy hơi thở sinh mệnh vui vẻ từ trước không có lúc nào là không

tản mát trên người hắn, đột nhiên bỗng đình trệ.



Nàng có chút sợ hãi, lệnh gã sai vặt lấy miên bào đưa

qua cho Lục Luân khoác thêm, Lục Luân cũng không chối từ, tùy ý để hắn làm,

quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ta không sao, tẩu đi đi, bên ngoài còn

nhiều việc.”



Không biết tại sao, Lâm Cẩn Dung cũng thấy thật có

lỗi: “Ta cũng không biết sẽ nháo đến nước này, công công của ta, hắn…?” Lục

Kiến Tân tuy là vì muốn túm tóc Nhị phòng, nhưng người trực tiếp bị hao tổn

thủy chung vẫn là Lục Luân. Nàng là người của đích tôn, đây là điều vĩnh viễn

cũng vô pháp thay đổi, dù nàng có băn khoăn cũng chỉ đành bất lực.



Lục Luân cười: “Không cần nhiều lời, ta đều biết. Tâm

tình hiện tại của Nhị tẩu, ta sớm đã trải nghiệm qua, khi đó tẩu và Nhị ca chưa

từng trách ta, tất nhiên ta cũng sẽ không trách hai người, huống chi việc hôm

nay vốn là lỗi của ta. Không câu nệ là nhà ai, kẻ bất hiếu giống như ta, đều

đáng đánh. Ta bất quá là có sai lầm, kết quả là có lỗi với mọi người.”



Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, chỉ có thể nói:

“Đệ cẩn thận chút, chờ Nhị ca nhàn rỗi sẽ tìm đệ nói chuyện.”



Lục Luân gật gật đầu: “Tẩu không tiện ở đây lâu, mau

đi đi.”



Lâm Cẩn Dung đi được hai bước, lại nghe Lục Luân thấp

giọng nói: “Nhị tẩu, trong lòng tưởng niệm một người, có phải uống rượu vào sẽ

không phải suy nghĩ nữa hay không? Sẽ không cảm thấy đau thương nữa đúng

không?”