Thế Hôn
Chương 399 : Cáo biệt
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Trước khi bình minh trời tối đen vô cùng, vươn tay
cũng không thấy đủ năm ngón. Trăng sáng đã lặn, nửa điểm tinh quang đều không
có, các hòa thượng đại để đều nghỉ ngơi, bọn hạ nhân không có việc gì lại càng
không đi loạn vào lúc này. Hắc ám vắng lặng, trong không khí còn mang theo một
cỗ lãnh liệt đặc biệt thấu xương làm cho người ta tim đập khẩn trương.
Lâm Cẩn Dung không dám thắp đèn lồng, lại sợ gặp phải
người nào khác, trong lòng sốt ruột, con đường thường xuyên qua lại giờ cảm
thấy thập phần khó đi lại quá dài, gập ghềnh, nàng có chút gấp gáp, lại muốn
rơi lệ. May mà có Phương Trúc vững chắc, chặt chẽ đỡ lấy nàng, còn không quên
cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây.
Rốt cục thấy được đèn lồng trắng trước sân viện của
Lục Luân, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lâm Cẩn Dung quay
đầu, nhìn thấy mấy ngọn đèn lắc lư hướng về phía bên này. Không còn kịp nữa
rồi! Nàng mạnh mẽ đẩy Phương Trúc ra, nhấc váy chạy nhanh về phía trước.
Mới chạy hai bước đã bị Phương Trúc ôm lấy, Phương
Trúc gắt gao lôi nàng ra một gốc cây, ám ách thanh âm nói: “Thiếu phu nhân
không được, người không thể đi qua đó, để cho người ta thấy người sẽ không thể
nói rõ ràng! Viện khóa cửa rồi, bên trong còn có người trông chừng, lúc này
người có thể làm sao bây giờ? Chậm một chút, còn có biện pháp mà.”
Lâm Cẩn Dung dùng sức gỡ tay nàng: “Sẽ không, ta chạy
tới tảng đá kêu lên một tiếng là được rồi.” Lục Luân biết nguy hiểm, nhất định
sẽ bỏ chạy, hắn trèo tường là lợi hại nhất, chạy trước rồi nói sau.
Phương Trúc cắn răng: “Người đừng rối loạn! Hiện tại
hơn phân nửa chính là kêu Ngũ gia đi qua hỏi một chút mà thôi, sự tình còn chưa
rõ ràng, ai sẽ làm gì hắn chứ? Nhưng thật ra với người, nếu để người ta thấy
trong cảnh tối lửa tắt đèn không ngủ được, người lại chạy đến đây làm cái gì!”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng quát: “Buông ra, ngươi hiểu
được cái gì! Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, thì nhanh buông tay.” Các nàng
cái gì cũng không biết. Nàng không thể nhịn nổi, đây là một mạng người mà. Nàng
chỉ hận chính mình lúc trước không quả quyết, ảo tưởng canh giờ chưa tới, tạm
thời sẽ không xảy ra đại sự gì. Còn nghĩ muốn nghe rõ tin tức rồi hành động, hy
vọng Lục Giam nghĩ cách nhanh chóng làm giúp hộ tịch cho Lục Luân, đến nơi khác
ở, không hề liên lụy đến ai, để những người đó buông tha Lục Luân. Nhưng đợi
đến khi sự tình thật sự xảy ra, nàng mới phát hiện mọi suy tính của bản thân
đều rơi vào khoảng không, làm cho nàng luống cuống tay chân. Nếu giờ phút này
vô lực, qua đi sẽ vô cùng hối hận. Nhưng mà, chỉ có một mình nàng, lực lượng
thật sự quá nhỏ bé!
lại chậm rãi tắt dần, biến thành vẻ hoang vắng bình thường.“A…” Hắn nhẹ nhàng
nở nụ cười một tiếng, ngữ khí bình tĩnh mềm nhẹ: “Trời lạnh, Nhị tẩu mau trở về
đi thôi.”
Hắn không tin? Hắn không tin chí thân cốt nhục sẽ độc
giết hắn? Sao hắn không nghĩ rằng, mặc dù hắn làm chuyện như vậy, hắn bỏ của
chạy lấy người là được, người khác sẽ không làm gì hắn mà? Lâm Cẩn Dung hận
không thể véo cho hắn tỉnh táo: “Đệ nghĩ rằng ta không ngủ được chạy đến nơi
đây chờ đệ là vì sao?”
Lục Luân thở dài: “Đã biết. Cám ơn tẩu, Nhị tẩu, chờ
thấy Nhị ca ta, nhớ rõ nói lời cám ơn thay ta.”
Lâm Cẩn Dung nước mắt tràn mi: “Đệ……”
Lục Luân đột nhiên xoay người tránh ra, Lâm Cẩn Dung
đuổi theo hai bước, ý đồ ngăn hắn lại, Lục Luân quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt ôn
nhu, cực thấp nói ra tám chữ, sau đó lớn tiếng tiếp đón đám người Chu Kiến
Phúc: “Đi a.”
Chân trời rốt cục hiện lên một tia sáng, Lâm Cẩn Dung
ngơ ngác nhìn bóng dáng Lục Luân đi xa, hai giọt nước mắt ấm áp dọc theo hai má
nàng chảy xuống, chảy tới bên môi liền lạnh lẽo thấu xương, nàng run rẩy công
đạo Phương Trúc: “Nhanh, đi tìm Nhị gia trở về! Mặc kệ hắn đang làm cái gì, đều
gọi hắn trở về.” Bản thân nàng thì nhấc váy, liều mạng hướng tới Vinh Cảnh cư,
tuy rằng vừa rồi Lục Luân thanh âm rất thấp, nàng lại nghe rõ ràng, hắn nói là:
“Trường mệnh trăm tuổi, bình an hỉ nhạc.”
Hắn làm sao lại không tin lời của nàng? Làm sao không
hiểu lời của nàng chứ? Hắn cái gì cũng đều biết, những hắn vẫn muốn đi, vẫn lựa
chọn như thế, nguyện ý thừa nhận trách nhiệm hắn nên gánh vác.
Cảm tạ, chúc phúc, đó là lời nhắn lại cuối cùng của
hắn dành cho nàng và Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung liều mạng chạy, một hơi vọt vào Vinh Cảnh
cư, nghênh diện đụng vào Tố Tâm, Tố Tâm ngạc nhiên hỏi: “Nhị thiếu phu nhân,
người từ đâu tới đây vậy? Muốn làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung vò áo, thở hồng hộc: “Ta có việc gấp muốn
gặp lão thái thái!”