Thế Hôn
Chương 400 : Ám chỉ
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Thật sự là thời buổi rối loạn, Tố Tâm nhìn sắc trời,
vội đỡ lấy Lâm Cẩn Dung đang thở hổn hển: “Nhị thiếu phu nhân đừng vội, người
chờ chút, nô tỳ đi thay người thông truyền.”
Lục lão phu nhân tuổi đã cao, thân mình không tốt, lại
mất ngủ, thường thường cần dùng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, nhờ
thế bà có thể ngủ ngon hơn, nhưng muốn đánh thức trong lúc đang ngủ mơ lại
không dễ dàng.
Tố Tâm đi vào trong phòng, nha hoàn Tố Lan trực đêm
cũng vừa mới dậy, đang thu dọn giường chiếu, thấy nàng vội vàng, không khỏi
trêu ghẹo nói: “Sáng tinh mơ chạy cái gì, phía sau có cẩu đuổi theo tỷ sao?”
Tố Tâm “Phi” một tiếng, mắng: “Nói hươu nói vượn,
miệng chó không mọc được ngà voi.” Xoay người liền vào buồng trong.
Tố Lan còn muốn nói tiếp, liền thấy được Lâm Cẩn Dung
đi theo vào, lập tức bị hù thay đổi sắc mặt, cung kính hành lễ với Lâm Cẩn
Dung, bồi cười nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ lỡ miệng, mong người thứ tội.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng có việc, làm sao có tâm tình
cùng nàng so đo, chỉ nói: “Làm phiền tỷ tỷ chuẩn bị nhuyễn kiệu, lão thái thái
lập tức sẽ đi ra ngoài.”
Tố Lan có chút kinh ngạc, nhưng thấy thần sắc Lâm Cẩn
Dung chân thật đáng tin, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi an bài. Đợi đến
khi Tố Lan rời đi, Lâm Cẩn Dung liền vểnh tai nghe động tĩnh bên trong.
Tố Tâm đang thấp giọng gọi lão thái thái, lão thái
thái cũng là mơ mơ màng màng, thật lâu mới “Ân” một tiếng, tiếp theo lại không
có tiếng động. Mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, Lâm Cẩn Dung
làm sao chờ nổi, cũng bất chấp thất lễ, vén mành lên đi vào, lập tức quỳ xuống
trước giường lão thái thái, rơi lệ nói: “Lão thái thái, người tỉnh lại, đi cứu
Ngũ lang đi!”
Lục lão phu nhân mạnh mở mắt, vẻ mặt hoảng sợ, tay
cũng run rẩy một chút, Lâm Cẩn Dung thấy thế không tốt, không dám lại kích
thích bà, vội vàng cầm tay bà, ôn nhu nói: “Tổ mẫu người đừng nóng vội, là Ngũ
lang lại làm sai, đại để là sẽ bị đánh, lần này bọn họ tất nhiên sẽ không nương
tay với hắn. Trừ bỏ người có thể cứu hắn thì không còn ai khác.”
“Kẻ bất hảo này không bớt lo.” Lục lão phu nhân thở ra
một ngụm trọc khí, nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Đỡ ta
cướp tiền sát hại tính mệnh, báo án trợ cấp là được rồi. Kỹ nữ kia, nghe nói là
bị bóp cổ, hơn phân nửa là cùng ân khách vì tiền tài mà nổi lên tranh cãi, bị
người lỡ tay giết chết, loại chuyện này, cũng thường xảy ra. Nhà chúng ta có
người đi xóm cô đầu sao? Không có. Lại cùng chúng ta có quan hệ gì đây? Chỉ cần
bảo những người đó bịt nhanh miệng, đừng vội lung tung quay ra cắn người là
được rồi, những chuyện sau đó cũng cực kỳ đơn giản, chúng ta không thiếu tiền.
Nhưng chỉ là!”
Lục Kiến Trung nghe hắn nói năng có trật tự, trong
lòng cũng có chút bội phục, tâm vẫn đang treo lơ lửng được thả lỏng, nhưng
trong nháy mắt chợt nghe thấy Lục Kiến Tân vòng vo ngừng lại, nặng nề mà nói
một tiếng: “Nhưng chỉ là!” Vì thế vừa mới buông lỏng tâm lập tức lại căng
thăng, lúng ta lúng túng hỏi: “Nhưng chỉ là cái gì? Đại ca?”
Lục Kiến Tân cũng không khẳng nói, chậm rì rì uống
trà, nhấm nháp khẩu vị, thấy Lục Kiến Trung đã cuống đến phát cuồng, mới chậm
rãi nói: “Mọi việc đều có căn do, chi bằng diệt hết căn do. Bằng không căn do
được giữ lại, dù thế nào cũng không thể phủi sạch sẽ, đã có một lần còn có thể
tái sinh một lần nữa.”
Lục Kiến Trung không phải kẻ ngốc, lập tức tắt tiếng,
ngơ ngác nhìn Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân không nhìn đệ đệ, tiếp tục chậm rì rì
uống trà, trong chén trà đã sớm không còn nước. Hắn thoáng có chút phiền chán
nhíu mày, buông chén trà xuống, đi lấy ấm trà rót thêm.
Chuyện như vậy, vốn nên để đệ đệ làm, nhưng giờ phút
này Lục Kiến Trung trong lòng đã loạn thành một đoàn, hắn ngây ngốc nhìn động
tác của Lục Kiến Tân, căn bản không nghĩ đến rót nước cho Lục Kiến Tân, chỉ ám
ách thanh âm nói: “Ca ca…… Huynh là có ý tứ gì?”
Đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng gọi Lục Kiến Tân ca
ca, mà là mang theo đủ loại tâm tình gọi là Đại ca, từ ca ca này, nghe vào tai
so với Đại ca luôn thân thiết hơn nhiều. Giống như nhớ tới ngày bé, tay Lục
Kiến Tân run lên, nước trong ấm trà suýt nữa văng ra ngoài, hắn lấy lại bình
tĩnh, vững vàng rót vào trong chén, cúi mắt thấp giọng nói: “Ta không có ý tứ
gì, chủ ý là tự đệ đưa ra.”