Thế Hôn

Chương 401 : Quyết định

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chung quanh sáng sủa,

Lục Kiến Trung lại thấy trước mắt một mảnh hắc ám. Tay hắn tâm gan bàn chân tất

cả đều là mồ hôi lạnh, tay và chân run rẩy, hắn dựa vào tay vịn, liều mạng muốn

khống chế cảm xúc của bản thân, để mình bình tĩnh trở lại, nhưng dù thế nào hắn

cũng khống chế không được. Giống như có một bàn tay, ở trong lồng ngực hắn, ở

trong lòng hắn, đang dùng sức cào xé, nặng nề mà đau đớn. Đau đến mức khiến hắn

không thở nổi, lại không biết phải kêu với ai.



Trong phòng rõ ràng thực trống trải, chỉ có hai người

hắn và Lục Kiến Tân ngồi đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy thực chật chội, ngột ngạt

không thở nổi, hắn nâng lên ánh mắt không còn chút thần thái, nhìn về phía Lục

Kiến Tân. Lục Kiến Tân ngồi đối diện, rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà sứ men

xanh hình hoa sen 6 cánh kia, lăn qua lộn lại thưởng thức. Chén trà men sứ dễ

chịu sáng bóng, giống như ngàn phong thúy sắc, dưới ánh nến như băng như ngọc.

Hay cho một đồ sứ cổ cực phẩm, hay cho một ca ca ngoan độc!



Lục Kiến Trung nhìn về phía Lục Kiến Tân trong ánh mắt

tràn ngập oán độc. Đúng vậy, Lục Kiến Tân chỉ đưa ra đề xuất mờ mịt, người

quyết định là bản thân hắn. Nhưng mà, sao Lục Kiến Tân có thể thoải mái như

vậy? Đến cuối cùng, cái gì cũng đều là một mình hắn làm, Lục Kiến Tân còn có

thể làm người tốt cảm thán một hồi, tay hắn lại dính máu nhi tử của mình. Trong

nháy mắt, Lục Kiến Trung hận thấu Lục Kiến Tân, lại thấy ẩn ẩn có chút chột dạ

cùng kinh hãi. Đây là báo ứng sao?



Lục Kiến Tân nhận thấy được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu

lên không chút nào lùi bước nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lão Nhị, đệ đang hận ta?

Đang oán ta?”



Lục Kiến Trung nào dám thừa nhận, thâm chí ngay cả

dũng khí cùng Lục Kiến Tân đối diện cũng không có, hắn cúi hạ ánh mắt, nhẹ

nhàng lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy? Ta bất quá là…… khó chịu thôi.”



Lục Kiến Tân nhẹ nhàng nói: “Giáo dưỡng ra nhi tử cả

gan làm loạn, mục vô kỷ cương, đại nghịch bất đạo như thế. Đệ thật sự nên khó

chịu, nhưng cũng không thể oán hận bất luận kẻ nào! Tương phản, người khác nên

oán hận đệ mới phải. Ngày sau, hai người chúng ta đều nên chú ý, nhất định phải

quản lý con cháu cho tốt, gia nghiệp Lục gia to lớn, nhiều mạng người như thế,

phải tốn tâm huyết, thật sự không nên hủy trong tay tôn tử bất hiếu.“



Lục Kiến Tân giống như muốn nói gì đó nhưng lại không

thể thốt nên lời. Một câu thôi, hắn là tự làm tự chịu, hắn không giáo dục nhi

tử cho tốt, hiện tại sở tác sở vi của nhi tử mình sẽ liên lụy cả nhà. Phương
là được.



Chu Kiến Phúc hướng trong phòng liếc mắt một cái, thấy

Lục Kiến Tân không ở đó, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại, quay đầu nói với

quản sự tâm phúc của Lục Kiến Trung: “Đại lão gia còn an bài ta làm việc khác,

ta phải đi đây, canh chừng cho tốt.“Cũng không chờ người nọ đáp ứng, lập tức bỏ

của chạy lấy người.



Nương theo nắng sớm, Lục Giam vươn tay khẽ vuốt mắt

còn nửa khép nửa mở của Hỏa Ca Nhi xuống, ảm đạm nói một tiếng: “Là lỗi của ta,

ta không nên để ngươi đi làm chuyện này, uổng hại tánh mạng của ngươi. Ngươi

yên tâm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc phụ mẫu song thân.”



“Còn có cái gì muốn ta làm không?” Trong thanh âm Lục

Thiệu có sự hoảng sợ không thể che giấu, bất quá là cố gắng chống đỡ, chỉ đứng

đây một lúc mà hắn đã cảm thấy lạnh cả người, hận không thể chạy nhanh ra

ngoài, nhưng hắn lại biết, Lục Luân làm chuyện xấu, hắn đi không xong.



Lục Giam cùng Lục Thiệu đã sớm không biết nói gì với

nhau, bất quá là phối hợp xử lý hậu sự cho Hỏa Ca Nhi, hết sức triệt tiêu phiền

toái, hiện tại nếu đã làm, nên làm cho thỏa đáng, vì vậy cũng không cần ở đây

lâu. Lục Giam cũng không nhìn Lục Thiệu, chỉ thản nhiên nói: “Đại ca thỉnh tự

tiện.”



Lục Thiệu xoay người bước đi, không được hai bước,

quay đầu lạnh lùng thốt: “Nếu không phải ngày ấy đệ trêu chọc Ngũ đệ, hắn cũng

không quen kẻ du đãng này! Cũng không dẫn đến việc như ngày hôm nay!”



Hóa ra ngày ấy Lục Luân xuất môn mới cùng những người

này quen biết kết giao, đây là cái lý do gì chứ! Trường Thọ nhịn không được,

bước lên muốn nói rõ ràng với Lục Thiệu: “Đại gia, sao người có thể nói như

vậy? Rõ ràng là……”



Lục Giam ngăn hắn lại, lắc đầu: “Nhiều lời vô ích.”



Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lưu Ngũ cưỡi một con ngựa,

thở hồng hộc chạy tới: “Nhị gia, nhanh trở về!”