Thế Hôn

Chương 402 : Biến chuyển

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lục Kiến Trung đánh đến khi mệt mỏi, tê liệt ngã xuống

ngồi thở trên ghế.



Lục Luân miệng mũi chảy máu, tóc tai hỗn độn, nhưng

vẫn là thẳng tắp quỳ gối ở chính giữa phòng, hắn không có biểu tình gì dư thừa,

ánh mắt nhìn chằm chằm vào gạch đá thanh chuyên, thậm chí không thèm nâng lên

nhìn chỗ khác một cái.



“…… Ngươi có cái gì muốn nói với ta không? Người ở

chung một chỗ với ngươi, đến tột cùng là loại người nào? Bọn họ muốn làm cái

gì? Ngươi nói hay không nói?” Lục Kiến Trung hy vọng, nếu Lục Luân có thể nói

ra chút lời hữu dụng nào đó, có lẽ còn có thể có cơ hội chuyển biến……



Lục Luân lại vẫn một mặt trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng

đáp một câu: “Hắn là đại ca của con, hắn là ân nhân cứu mạng của con, những cái

khác, con không có gì để nói.”



Lục Kiến Trung không thèm nhắc lại, chỉ mị mắt tinh tế

đánh giá Lục Luân. Sắc trời sáng rõ, chiếu tỏ mặt mày Lục Luân, cặp lông mày

của hắn đúng là chân truyền từ Lục lão ông a, Lục Kiến Trung thở dài, ngửa đầu

tựa vào ghế, cũng không nói nữa.



Có người ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ hai cái, Lục Kinh

thử thấp giọng nói: “Phụ thân?”



Lục Kiến Trung giật mình một cái, cố lên tinh thần

nói: “Tiến vào.”



Lục Kinh mặt trắng như tờ giấy, cầm theo một thực hộp

chân tay run rẩy đi vào, thò đầu ra nhìn Lục Luân rồi đi lướt qua người hắn,

nhỏ giọng nói: “Phụ thân, không còn sớm, nhịn một đêm rồi, ăn chút gì đó rồi

nói sau?”



Lục Kiến Trung nhìn hắn một cái, hắn nhìn lại Lục Kiến

Trung, ánh mắt hai phụ tử thấu hiểu. Lục Kiến Trung “Ân” một tiếng thấp cơ hồ

không thể nghe thấy, Lục Kinh run chân run tay mở ra thực hộp, từ tầng thứ nhất

lấy ra bát cháo chay và vài cái bánh bao chay: “Hiện tại phòng bếp cũng chỉ có

mấy món này.”



Lục Kiến Trung trầm mặc nhìn cháo chay và bánh bao

trước mặt, tuy rằng tiếp nhận bát đũa Lục Kinh đưa qua, nhưng không động thủ,

chỉ dùng khóe mắt liếc Lục Kinh. Lục Kinh gật gật đầu, rồi khuyên nhủ: “Phụ

thân, trời có sập xuống cũng phải ăn no bụng mới có khí lực, ăn rồi nói sau.”



Bát cháo này cùng bánh bao thực an toàn, không có gì

nguy hiểm. Lục Kiến Trung cúi đầu, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng lại
thúc, ta bất quá là hảo tâm, tại sao đệ như vậy……”



“Ầm ỹ cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?” Lục Kiến Trung

lời còn chưa dứt, Lục lão phu nhân mí mắt nhảy nhảy, đột nhiên nói: “Chỉ là một

bát mỳ? Đáng giá thúc tẩu làm ầm ĩ như vậy?”



“Lão thái thái……” Lâm Cẩn Dung hơi có chút bất cần

không quan tâm đến bất cứ thứ gì, Lục Kinh cùng Lục Kiến Trung cũng không nghĩ

như vậy. Trước chậm rãi nói sau, Lục Kiến Trung xông lên phía trước, một cước

đá vào Lục Luân, mắng: “Tiểu súc sinh, ngươi còn không mau nhận sai với tổ mẫu,

đến trước linh tiền của tổ phụ ngươi quỳ đi?”



Đã thấy Lục Giam bước vào, tức giận nói: “Không thể cứ

như vậy mà nương tay với hắn! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hắn làm ra

chuyện đại nghịch bất đạo như thế, tuyệt đối không thể nương nhẹ! Nếu không

ngày sau ai cũng sẽ không coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ nữa, hôm nay hắn là vô

tình, ngày mai hắn là vì báo ân, Lục gia sẽ sa đọa sao! Nếu không nghiêm trị

Lục Luân, trong tộc ai còn kính trọng nhà chúng ta nữa!”



Này thật đúng là bình khởi gợn sóng, Lục Giam lời vừa

nói ra, trừ bỏ Lâm Cẩn Dung ngầm nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người đều ngây

người ngẩn ngơ. Lục Kiến Trung phiền chán, hai phụ tử rốt cuộc muốn làm gì vậy?

Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Không chỉ đòi mạng, ngay cả thể diện cuối

cùng cũng không để lại cho hắn? Thật sự là đáng giận đến cực điểm! Lục Kinh cả

đầu đều là tương hồ, không biết nên làm gì bây giờ mới tốt. Lục lão phu nhân

thì nhíu mày, đây là có chuyện gì chứ? Lục Giam luôn là người biết khoan thứ

nhất, sao lại khí thế bức nhân như thế? Cộng thêm biểu hiện lúc trước của Lâm

Cẩn Dung, việc này không đơn giản như vậy!



Lục Luân cúi mắt, mặt không chút thay đổi, mạng cũng

đã không cần, còn lo nghĩ gì sao?



Lục Kiến Trung sớm đã quên bát mỳ kia, nổi giận đùng

đùng chỉ vào Lục Giam nói: “Nhị lang! Ngươi muốn như thế nào! Loại chuyện này

còn không tới phiên ngươi quản, là chuyện của trưởng bối! Đi gọi phụ thân ngươi

đến!”



Lục Giam trấn định tự nhiên: “Lục gia không phải của

riêng ai, ta đều có thể quản! Ta sẽ!” Hắn xoay người chỉ định Lục Luân, lớn

tiếng nói: “Người giống như hắn, hắn ngỗ nghịch, nên loại trừ khỏi gia phả,

chặt đứt quan hệ, đuổi ra ngoài để răn đe!”