Thế Hôn

Chương 403 : Kết thúc

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lục lão phu nhân không thể chấp nhận, ai không từng

phạm sai lầm chứ? Lục Luân phạm lỗi mặc dù có chút thái quá nhưng giáo huấn là

được rồi, sao có thể dễ dàng đuổi đi? Liền nhíu mày nhìn về phía Lục Giam: “Nhị

lang……”



“Thỉnh tổ mẫu thứ tội.” Lục Giam đánh gãy lời của bà,

cất cao giọng nói: “Pháp không tha tình không hợp, gia quy Lục thị không phải

lấy ra để đùa vui. Đương kim thiên tử lấy Hiếu trị thiên hạ, nặng nhất chính là

hiếu đạo nhân luân, nhà của ta có con cháu như vậy cũng không để ý giáo huấn,

ngày sau bị người ta biết được, bảo người trong nhà làm sao sống yên làm người

được đây?”



Lục Thiệu từ sau theo vào, hơi hơi cười lạnh: “Nói đến

nói đi, bất quá là sợ liên lụy thanh danh làm quan của Nhị đệ thôi……”



Lục Giam rũ mắt xuống, không nói được một lời.



“Tạp vụ lui ra!” Lục Kiến Trung sắc mặt cực kỳ khó

coi, trầm giọng phân phó Lục Kinh: “Tam Lang, đi mời Đại bá phụ của con đến.”



“Con đi.” Lục Kinh “Ai” một tiếng, trước khi đi không

quên thu dọn bát mỳ kia.



Lâm Cẩn Dung tiến lên đè lại bát mỳ nước: “Tam thúc

đừng quản việc này, ta sẽ thu dọn.” Nếu Lục Kiến Trung thỉnh Lục Kiến Tân đến,

vậy thuyết minh bọn họ trong lúc đó đã sớm có chung suy nghĩ. Trứng chọi đá,

nàng cùng Lục Giam cho dù muốn chuẩn bị đường lui, cũng phải được chủ gia tán

thành mới được. Nàng chỉ có thể dựa vào tâm từ ái của Lục lão thái thái, tận

lực tranh thủ một đường sống cho Lục Luân.



Lục Kinh giận dữ, hắn là vì ai mà tới đây? Gây chuyện

không phải hắn, hắn lại phải đi theo chịu tội bỏ mạng, phu thê Lâm Cẩn Dung

nguyện ý đảm đương phiêu lưu này là chuyện của bọn họ, làm gì phải kéo theo

những người khác vào cuộc? Bản thân Lục Luân cũng hiểu phải gánh vác trách

nhiệm, phu thê hai người làm loạn cái gì? Giả bộ là người tốt chăng? Ai mà

không biết giả bộ chứ? Thật là ghê tởm. Vì thế không chút khách khí cướp bát mỳ

kia từ trong tay Lâm Cẩn Dung, lạnh lùng thốt: “Nhị tẩu, tẩu vẫn nên quản

chuyện của tẩu cho tốt đi. Một nữ nhân, chỗ nào không nên nhúng tay vào thì

đừng nên nhúng tay! Chuyện không nên quản thì chớ quản bừa!”



Lục Giam cũng không biết bát mỳ kia có gì bí mật, có

điều thái độ này của Lục Kinh cũng đã khiến hắn vô cùng tức giận, vì thế tiến

lên một bước, đem Lâm Cẩn Dung bảo hộ ở sau người, cười lạnh nói: “Tam đệ thậy

là uy phong! Ta ngày thường không ở nhà, đệ đối đãi với tẩu tử như vậy sao?

Nàng có ý tốt thu thập bát đũa, làm sai chỗ nào? Ta cũng không biết, khi nào

thì việc thu thập bát đũa lại là việc của nam nhân như đệ đây!” Lời này của hắn
lẽ con không đau lòng sao? Nhưng vì toàn gia, con không thể không……”



Lục Giam tiến lên từng bước: “Tổ mẫu, chuyện này giao

cho tôn nhi an bài đi.”



Lục Kiến Tân âm u nhìn Lục Giam một cái, thản nhiên

nói: “Cũng tốt, Nhị lang an bài, trước mặt tộc lão, đem chuyện này kết thúc đi.

Trước tuân theo gia pháp, sau đó tới quan phủ cáo trạng, thể hiện rõ trên giấy

tờ, từ nay về sau bị trục xuất, vĩnh viễn không còn liên quan!”



Thanh âm côn bổng nặng nề giã xuống thân người vang

lên một tiếng lại một tiếng, Tống thị nghe mà hết hồn, vò nhanh khăn tay, ngã

ngồi trên ghế, một chút khí lực đều không có. Lã thị nhịn lại nhẫn, cuối cùng

không chịu được, thấp giọng nói: “Quá ngoan độc, để Ngũ thúc chịu khổ như

thế,…… Uổng cho ngày thường Ngũ thúc đối với bọn họ tốt như vậy.”



Khang Thị nhịn không được, cất cao thanh âm nói: “Đại

tẩu!”



Lã thị ngạo mạn chua ngoa nhìn Khang Thị: “Tam đệ

muội, đừng vội vì chút ơn huệ nhỏ, mà đặt khuỷu tay ra bên ngoài a.”



Tống thị vỗ mạnh xuống bàn: “Đủ rồi!”



Vì thế một mảnh im lặng. Liền ngay cả gian ngoài thanh

âm đánh người cũng thấp xuống, Tống thị mạnh mẽ đứng lên, đi đến phía trước cửa

sổ, lặng lẽ ra nhìn ra bên ngoài.



Trời xanh lam chói mắt, xanh đến mức không có một tia

tạp chất, một cơn gió cũng không có, thái dương trắng bóng bắt tại phía chân

trời, nhánh cây khô héo phản xạ ánh sáng lạnh tái nhợt.



Lục Luân giãy dụa bò lên, hướng tới trước linh đường

của Lục lão ông dập đầu ba cái, cũng không quay đầu đi thẳng ra đại môn Lục gia.

Có người đuổi theo lôi kéo hắn nói nói mấy câu, Lục Luân quay đầu nhìn đại

trạch Lục gia dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng gật đầu: “Bảo bọn họ yên tâm, ta tự

sẽ cho bọn họ công đạo.”



Mọi người ôm đủ loại tâm tư rời đi, Chu Kiến Phúc lại

đây cúi đầu khom lưng nói: “Nhị gia, Đại lão gia thỉnh người và thiếu phu nhân

qua đó.”