Thế Hôn

Chương 404 : Tương thông

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Hôm nay chuyện này bị nàng nhúng tay khiến mọi việc

thất bại, Lục Kiến Trung hận thấu nàng, Lục Kiến Tân cũng sẽ oán nàng nhiều

chuyện, còn có một số người cũng thấy vậy, làm hại mọi người không thể ngủ yên

sống an ổn, do đó cũng không thuận mắt nàng, oán hận nàng. Lâm Cẩn Dung tuy

rằng đã sớm đoán được như vậy, nhưng chuyện tới trước mắt, cũng nhịn không được

có vài phần khó chịu.



Lục Giam nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Đi đi, đã

có ta.”



Lâm Cẩn Dung hít vào một hơi, quay đầu phân phó Anh

Đào: “Trở về canh giữ Nghị Lang.”



Anh Đào lo lắng lui ra: “Vâng.”



Phu thê hai người một trước một sau, im lặng đi đến

chỗ không người, Lục Giam thấp giọng nói: “Bát mỳ kia……”



Lâm Cẩn Dung nói: “Thiếu chút nữa.”



Lục Giam hơi nhếch môi, thật lâu sau, thấp giọng nói:

“Không phải sợ, nàng không làm sai.”



Lâm Cẩn Dung nháy mắt đỏ đôi mắt, đột nhiên rất muốn

khóc: “Ta không biết…… Ta chỉ là không muốn hắn chết, ta sợ chuyện này còn chưa

kết thúc……” Hiện tại xem ra là tạm thời đào thoát, nhưng Lục Luân nói qua sẽ

cho người Lục gia một công đạo, nàng thấy vẫn chưa ổn.



“Không phải đã bảo Trường Thọ cầm tiền ở bên ngoài cửa

thành chờ hắn sao?” Lục Giam xoa đầu vai nàng, trầm giọng nói: “Tẫn nhân sự,

biết thiên mệnh. Mặc kệ thế nào…… Ngũ lang ngày sau cũng sẽ hiểu được nặng

nhẹ.” Nhịn nhẫn, lại thấp giọng nói: “Nàng ngày ngày ở trong nội viện, không

biết nhiều việc bên ngoài. Hai năm nay dân chạy loạn càng ngày càng nhiều, Mạc

Bắc bên kia ba năm đại hạn, vừa có cơ hội sẽ đốt nhà cướp của, sớm hay muộn

trận này sẽ phải đánh. Quách Hải người này tuy rằng có nhiều thứ không tốt,

nhưng hắn giết mã tặc ở Mạc Bắc cũng là dũng mãnh nhất.”



Lâm Cẩn Dung bắt lấy tay áo của Lục Giam, một tấc một

tấc từ cổ tay hắn trượt xuống, nhẹ nhàng cầm tay hắn. Tay Lục Giam đông ấm hè

mát, thon dài hữu lực, nàng cầm thực thoải mái, bất an cùng không yên chợt phai

nhạt vài phần. Cảm giác của con người thật là kỳ quái. Từ trước, thời kì tân hôn,

lúc hắn tiếp xúc với nàng, luôn khiến nàng có cảm giác giống như sờ vào con rắn

vậy, hơn nữa, chỗ nào bị hắn chạm qua đều là ngấy ngấy, cực kỳ không thoải mái.

Nhưng hiện tại, sao nắm tay lại cảm thấy thoải mái thế này đây?


bằng lòng buông tha hắn, dù sao sẽ không thoải mái gì.



Xuân Nha cũng không có biện pháp, chỉ có thể nâng đỡ

nàng đi chậm mà thôi, chỉ hy vọng đi chậm một chút, kéo dài thời gian, để Lâm

Cẩn Dung khôi phục thể lực.



Lâm Cẩn Dung đi tới linh đường, một vòng khóc tang còn

chưa bắt đầu, Khang Thị lại đã ở đó canh giữ, thấy nàng tiến vào, cái gì cũng

không nói, chỉ tự tay trải đệm trên mặt đất, thấp giọng nói: “Nhị tẩu, nơi

này.”



Đệm vừa dày lại mềm mại, Lâm Cẩn Dung vừa quỳ xuống

liền cảm nhận được thiện ý của Khang Thị, liền hướng nàng cười: “Cảm tạ.”



Khang Thị đi theo ở bên người nàng quỳ xuống, cực thấp

nói: “Ta cũng muốn cảm tạ Nhị tẩu.” Bằng không, Lục Kinh làm ra loại chuyện độc

sát thân huynh đệ, thật sự là khiến người ta không thể chịu được. Tuy rằng nàng

cũng sợ, cũng oán Lục Luân không hiểu chuyện, nhưng người trên đời này, có việc

nên làm cũng có việc không nên làm.



Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm linh bài Lục lão ông,

nghiêm túc nói: “Khang gia có nữ nhi thật tốt.”



Khang Thị có chút kiêu ngạo, nhỏ giọng nói: “Ta nguyện

học hỏi Nhị tẩu nhiều hơn.”



Lâm Cẩn Dung quay đầu, hai người nhìn nhau cười, giống

như lại nhớ tới một ngày mới quen biết kia.



Tịch dương nửa che đậy rơi vào bên trong vách núi, bầu

trời đỏ hồng giống như bị nhiễm máu, ở một nông hộ cách Bình châu mấy chục dặm,

mấy con chó đang chạy vòng quanh đuổi gà, làm cho tiểu hài tử trốn vào trong

phòng, có một khách nhân nghênh đón đứng ở cửa tuy rằng thoạt nhìn nghèo túng

mỏi mệt ưu thương, da mặt ngăm đen, nhưng bên cạnh có tôi tớ dẫn ngựa, vừa thấy

chính là một công tử thế gia.



Tôi tớ kia buộc ngựa vào cây hòe, ôn tồn nói: “Cơm

nước thôi, tiền bạc không nhiều,……”



“Không, cơm no rượu say, thịt một con gà.” Công tử mặt

đen kia ném lại một câu này.