Thế Hôn

Chương 405 : Kinh mộng

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Nông phụ một bên ý bảo nam nhân đi chuẩn bị rượu bắt

gà, cười làm lành nói: “Công tử muốn nghỉ đêm không, có cần cho ngựa ăn không?”



Công tử kia lạnh lùng nhìn bà liếc mắt một cái, ném ra

một bó tiền to.



Đồng tiền mới tinh từ trên bàn đá rơi xuống mặt đất,

lòng vòng vài cái. Đúng là ý tứ không cần lắm miệng. Nông phụ cười tủm tỉm đi

nhặt tiền cất vào trong lòng, nói: “Ngài vào trong phòng ngồi chờ đi, ở ngoài

này lạnh lẽo.”



Công tử kia không nói được một lời, tôi tớ lo lắng

nhìn hắn một cái, phân phó nói: “Thu thập một gian phòng ở sạch sẽ.”



Nông phụ phân phó bọn nhỏ đang co đầu rụt cổ: “Cẩu Tử

quét tước phòng ở, Đại Nữu giúp ta nhóm lửa……”



Sắc trời ám trầm, đen như vẩy mực, hai ngọn đèn làm

bằng sứ men xanh chỉ thắp một chút dầu, khiến căn phòng ở vốn có vẻ mờ nhạt hắc

ám tăng thêm vài phần u ám. Công tử kia vẫn không ngừng uống rượu, tôi tớ mặt

đen như thép, rõ ràng vô cùng mất hứng, nhưng không nói nhiều một câu, tay chân

chịu khó, chiếu cố công tử cẩn thận, ánh mắt của công tử kia chỉ về phía đồ ăn

nào, hắn liền lập tức gắp món đó vào bát.



Nông phụ đưa đồ ăn đi ra, thấp giọng nói với nông phu

đang ngồi xổm sao đậu: “Nhìn xem, chủ gia, người ta là kẻ có tiền sống từng

ngày tiêu dao, đáng thương cho con gà mái già đẻ trứng kia của chúng ta……”



Nông phu thấp giọng thối mắng: “Phi, đủ tiền cho nàng

mua mười con gà mái biết đẻ trứng rồi mà, nàng còn muốn thế nào nữa?”



“Không phải là được nuôi nhiều năm nên luyến tiếc

sao?” Nông phụ hắc hắc chỉ cười. Từ chỗ tối có hai nha đầu tiểu tử tầm tuổi

choai choai đi ra, một người nói: “Nương, con muốn ăn thịt.” Một người nói:

“Nương, con muốn mặc quần áo mới.”



Nông phụ tùy tay cầm cành cây lên đánh bọn nó một cái:

“Cút! Mới được vài đồng tiền, có muốn qua năm mới nữa không?” Ngẫm nghĩ, lại

nói: “Ta đi hỏi một chút, bọn họ có muốn ở lại qua năm mới không, nói vậy bọn

họ không quen vải thô đệm chăn của chúng ta, bất quá chúng ta có đồ mới…” Vì

thế vui vẻ rạo rực rời đi, uyển chuyển thuyết minh ý đồ.



Tôi tớ kia thật ra có ý tứ này, khuyên nhủ: “Gia,

trước sau cũng chẳng thấy có điếm nào, không bằng cứ như vậy đi?”



Công tử mặt đen kia rót chén rượu cuối cùng uống cạn,

đặt mạnh chén xuống bàn, lạnh lùng nói: “Đậu ta muốn đâu?”



Trên người hắn tản mát ra một loại khí thế vô cùng
Phương ma ma đi theo phía sau nhỏ giọng cười làm lành:

“Hôm nay quản sự của lão gia ở lại phía sau áp giải hòm xiếng đã đến, phu nhân

rất bận việc.” Uyển chuyển giải thích nguyên nhân tâm tình không tốt của Lâm

Ngọc Trân, một cơ thiếp khác của Lục Kiến Tân sắp tới, chính là tiểu thiếp quản

tài vật.



Lục Giam gật gật đầu: “Làm phiền ma ma chiếu cố mẫu

thân.”



Ý tứ này là hắn không trách Lâm Ngọc Trân, Phương ma

ma thật cao hứng, thi lễ, nhanh chóng đuổi theo Lâm Ngọc Trân. Lục Giam đi đến

trước giường Lâm Cẩn Dung, đặt Nghị Lang vào trong lòng nàng, ngồi xuống bên

cạnh nàng, thấp giọng nói: “Nàng bị làm sao vậy? Ta nghe Xuân Nha nói, ngực của

nàng không thoải mái? Có phải hôm qua chịu lạnh nên mệt mỏi không?”



Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu tựa vào hắn trên vai, nhỏ

giọng nói: “Không phải. Không biết vì sao, ta đang ngủ, đột nhiên cảm thấy vừa

sợ vừa khổ sở lại thương tâm, tim đập thật sự nhanh, rất khó chịu. Cũng không

biết Ngũ đệ như thế nào.” Có giống như Hoàng di nương lúc trước, có thể sống

sót hay không?



Lục Giam xoa đầu nàng: “Chớ lo lắng, hôm qua Trường

Thọ không phải ở ngoài thành giao tiền và ngựa cho hắn rồi sao? Còn có Trường

An đi theo hắn, Trường An ở chung với hắn từ nhỏ đến lớn, nhất định sẽ chiếu cố

hắn thật tốt.” Nhưng Lục Luân vĩnh viễn cũng không được trở về.



Lâm Cẩn Dung thở dài, đem Nghị Lang đặt ở trên giường,

đưa tay vòng ôm thắt lưng Lục Giam, tựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng gọi: “Nhị

lang.” Nếu, chỉ mong, nàng có thể cùng hắn nhìn Nghị Lang lớn lên sinh con.



Lục Giam “Ân” một tiếng, chờ câu tiếp theo của Lâm Cẩn

Dung, cũng không thấy Lâm Cẩn Dung nói gì thêm, không khỏi hỏi: “Nàng muốn nói

gì?”



Lâm Cẩn Dung buông hắn ra, mỉm cười: “Ta muốn nói với

chàng, nếu hôm nay quản sự mang gia sản của phụ thân ở Giang Nam trở về, tất

nhiên có rất nhiều chỗ không tiện, tốt nhất chàng nên tự mình đến, cần phải an

bài nhân thủ đi tiếp đón. Đừng để mẫu thân bị người khác xúi giục mà hỏng

chuyện. Nhị lang, việc này không tất yếu phải so đo như vậy, dùng phương thức

mềm mỏng là được rồi, tương lai còn phải dựa vào bọn họ yêu thương Nghị Lang

mà.”



“Được.” Lục Giam mỉm cười: “Vậy nàng nghỉ ngơi, ta đi

đây.” Trong đầu lại nghĩ, ai có thể đáng tin đây? Lục Kiến Tân ngoan tuyệt hắn

không phải không biết, thời khắc mấu chốt có thể đáng tin sao? Hắn không tin.