Thế Hôn

Chương 406 : Trao đổi

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Sau giữa trưa, ánh nắng sáng ngời xuyên thấu qua cửa

sổ chiếu vào trong phòng, khiến nửa gian phòng trở nên ấm áp. Nghị Lang ghé vào

trên giường, lấy một loại tư thế ngốc nghếch buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu

đi về phía trước, liều mạng muốn bắt lấy con hổ bông trong tay Lâm Cẩn Dung.

Mỗi khi sắp chạm đến, con hổ bông kia đột nhiên lại bay đến một phương hướng

khác, trước đó thì hắn còn bám riết không tha truy đuổi, nhưng thấy thế mãi,

hắn mặc kệ, lấy phương thức khóc nháo om sòm để chiếm đoạt.



Đậu Nhi mếu máo: “Thiếu phu nhân, sao người có thể

trêu cợt Nghị Lang như thế? Hắn còn nhỏ mà.”



“Không sao, để hắn vận động một chút.” Lâm Cẩn Dung

mỉm cười nhìn Nghị Lang trong lòng, trên lông mi Nghị Lang còn đọng nước mắt,

cái miệng nhỏ nhắn đã cười rộ như hoa nở, cầm lấy con hổ bông kia hết sức

chuyên chú: “Nga nga a a” không biết đang cùng con hổ nói cái gì, một bộ dạng

vui vẻ thỏa mãn.



Lâm Cẩn Dung nhịn không được ở trên ót hắn hôn một

cái, bình luận: “Như vậy tốt lắm.” Người dễ dàng thỏa mãn cố nhiên sẽ sống vui

vẻ hơn nhiều, cũng là người dễ đạt được hạnh phúc nhất. Nàng không cần hắn là

kinh thiên vĩ tài, cũng không cần hắn trở thành rường cột nước nhà, chỉ cần hắn

vui vẻ an khang đã là vô cùng tốt rồi.



Phương Trúc từ bên ngoài tiến vào, cười nói: “Ai nha,

thiếu phu nhân uống thuốc rồi trông có tinh thần hơn nhiều so với buổi sáng.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đúng, thuốc kia rất tốt.”



Đậu Nhi biết Phương Trúc tìm Lâm Cẩn Dung có việc,

nhân tiện nói: “Thiếu phu nhân, Nghị Lang nên ngủ rồi.” Rồi chào hỏi Phương

Trúc tiến lên đem Nghị Lang ôm lấy đi ra ngoài.



Phương Trúc cũng không vội, cười tủm tỉm chờ Đậu Nhi

đi xa, rồi gọi Anh Đào: “Anh Đào, còn làm phiền ngươi trông cửa một chút.”



Anh Đào che miệng cười, trước dâng một chén trà nóng

lên sau đó đi ra cạnh cửa.



Lâm Cẩn Dung ý bảo Phương Trúc ngồi xuống ghế trước

giường nói chuyện: “Nhìn ngươi an bài cẩn thận như thế, rốt cuộc là chuyện gì?”
gia thấy Lục gia ngồi trong đình ngẩn người, còn kêu Lục gia đi hỗ trợ, Lục gia

nói hắn không thể giúp, vì vậy không đi.”



Lâm Cẩn Dung không khỏi bật cười, Nhị phòng cố gắng

muốn mượn cơ hội tìm hiểu hư thật, xem xét Lục Kiến Tân mấy năm nay ở Giang Nam

rốt cuộc cướp đoạt bao nhiêu tư tài, để chiếm một phần. Nhưng Lục Kiến Tân là

người nào chứ, hòm xiểng gia sản chuyển trở về nhà thật sự không ít, còn rất to

rất lớn, nhưng đồ đáng giá sao có thể cho bọn họ dễ dàng trông thấy? Ai cũng

không tính được Lục Kiến Tân, ai cũng không tính được ông trời. Nghĩ lại lại có

chút bi thương, Lục Luân mới bị đuổi đi, người Lục gia liền thật sự cho rằng

không có người này tồn tại, hết sức chuyên chú tranh đoạt gia tài.



Phương Trúc thấy nàng hưng trí không cao, liền đứng

dậy cáo từ: “Thiếu phu nhân, nô tỳ là muốn hỏi, Thu viện bên kia còn an bài

giống như trước sao?”



Lâm Cẩn Dung trầm ngâm một lát, nói: “Đương nhiên là

giống nhau, phải làm tốt, nhưng cũng phải chiếu cố đến tâm tình của phu nhân.

Cho nên cần đối xử bình đẳng, minh bạch chưa?”



Không có đặc thù tồn tại, chỉ cần Lâm Ngọc Trân một

ngày không mở miệng, vốn không có di nương nào cả. Phương Trúc lĩnh hội, quỳ

gối hành lễ rời khỏi.



Chạng vạng, Lâm Cẩn Dung đang cho Nghị Lang ăn, chợt

nghe bên ngoài một trận ồn ào náo động, dường như có rất nhiều người ra ra vào

vào. Anh Đào đi ra ngoài hỏi thăm một hồi, trở về nói cho Lâm Cẩn Dung nghe:

“Đại lão gia sai người đem đồ vật giá trị ở Giang Nam chuyển tới cho lão thái

thái xem qua, thỉnh lão thái thái nhập vào khố. Thật nhiều lăng la tơ lụa, kim

khí ngân khí. Lại sai người mời Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu

nhân cùng vài vị gia, thiếu phu nhân đi theo.”



Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Đều tự bảo

vệ tốt môn hộ, không cho phép ra ngoài đi loạn. Nếu có người đến hỏi ta, thì

nói ta bị bệnh, sợ qua đó sẽ lây bệnh cho các trưởng bối, không đi.”