Thế Hôn

Chương 407 : Chân ái

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lâm Cẩn Dung đoán đúng, chỉ trong chốc lát, bên ngoài

ồn ào náo động tản đi, còn có người đến thỉnh nàng: “Thỉnh Nhị thiếu phu nhân

đến chính đường.”



Anh Đào theo lời đáp: “Nhị thiếu phu nhân bị bệnh, sợ

là sẽ lây bệnh cho các trưởng bối, không dám đi loạn.”



Người nọ cũng vẫn cố chấp: “Đại lão gia nói, nếu Nhị

thiếu phu nhân còn đi lại được thì nên qua đó.” Trên thực tế nhất định so với

câu này càng khó nghe hơn, nói ngắn lại một câu, chỉ cần nàng chưa chết, nàng

phải đến.



Lâm Cẩn Dung không khỏi ở phòng trong nói thầm, Lục

Kiến Tân quả nhiên coi nàng là cái đinh trong mắt, nghe nói nàng bệnh cũng muốn

ép buộc nàng như thế. Ngẫm nghĩ lại, đoán ước chừng là Lâm Ngọc Trân không tới,

Lục Kiến Tân khó chịu, lấy nàng để phát hỏa. Thần tiên đánh nhau, là tao ương

của tiểu quỷ, nàng cũng chỉ hữu khí vô lực đáp một tiếng: “Thỉnh ma ma hồi bẩm

Đại lão gia, ta sẽ đi qua.”



Ma ma kia rời đi để đáp lời, Xuân Nha hầu hạ Lâm Cẩn

Dung mặc đồ, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chỉ sợ không riêng Phương ma ma

muốn người đến cứu vãn việc này, Đại lão gia cũng có tâm tư đó.” Vốn việc kia

của Hà di nương đã xong rồi, bất quá chỉ cần một câu của Lâm Ngọc Trân mà thôi,

Lục Kiến Tân không có khả năng đến trước mặt Lục lão phu nhân cầu tình, chỉ có

thể nghĩ cách trên người nàng. Trực tiếp mở miệng cũng không có khả năng, trừ

bỏ uyển chuyển ám chỉ thì chỉ có bức bách.



Lâm Cẩn Dung nhìn mình trong gương vuốt búi tóc, thản

nhiên nói: “Chịu đựng đi.” Lục Giam giờ phút này cùng nàng một lòng, Lục Kiến

Tân có năng lực làm gì nàng? Đơn giản chịu chút keo kiệt mà thôi.



“Đúng, kiên quyết không thể quản.” Xuân Nha là người

được nể trọng nhất bên cạnh Đào thị, đối với Lâm Ngọc Trân từ trước đến nay

không có hảo cảm, mặc dù không hy vọng bởi vì chuyện của Lâm Ngọc Trân khiến

Lâm Cẩn Dung chọc phiền toái, nhưng cũng cho rằng, Lâm Ngọc Trân chưa từng có

nhi tử, Lục Kiến Tân nhẫn đến bước này, cũng đã rất tốt rồi, Lâm Ngọc Trân nên

nhượng bộ mới phải. Nhưng không giống người khác, nàng lại lo lắng chuyện này

theo một phương hướng khác — Hà di nương bây giờ còn chưa có hài tử đã được

sủng ái như thế, tương lai nếu hoài thai, sinh được nhi tử, thân phận của Lâm

Cẩn Dung và Lục Giam vốn đã xấu hổ chẳng những không thể giúp, sao có thể cùng

Lâm Ngọc Trân chèn ép Hà di nương, vì vậy trước tiên phải giải quyết mâu thuẫn.
ngày còn vượt mặt trưởng tẩu như nàng. Lã thị nghe thấy mặt mày xám ngắt, lập

tức đứng dậy nói: “Tổ mẫu, tôn tức cũng không muốn xấu hổ nhàn rỗi.”



Lục lão phu nhân hờ hững nhìn nàng một cái, nói: “Hài

tử của con không phải vẫn ốm sao? Con không đi chăm sóc nàng, còn muốn làm cái

gì?”



Xem ra Lục lão phu nhân vĩnh viễn cũng sẽ không tha

thứ nàng, cho nàng cơ hội. Lã thị khổ sở rũ mắt xuống, hành lễ, lặng yên lui ra

ngoài, trở về phòng nhìn đến nữ nhi gầy yếu đang khóc nháo, không khỏi càng

thêm phiền chán giận dữ, hung tợn mắng một tiếng: “Sao chổi!” Rồi lệnh nhũ mẫu:

“Chạy nhanh ôm ra ngoài, nghe thấy đã phiền lòng.” Lại mượn cớ trách phạt thông

phòng của Lục Thiệu một chút, tâm tình mới xem như tốt hơn.



Lục lão phu nhân mệt mỏi xoa cái trán: “Đều tan đi.”

Lại mở miệng giữ Lục Giam: “Nhị lang ở lại, ta có lời muốn hỏi.”



Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc nhau, đáp ứng vâng dạ.



Lục Kiến Tân nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, rồi cùng mấy

người Lục Kiến Trung đi ra ngoài.



Lâm Cẩn Dung ra chính đường, cũng không nghỉ ngơi,

phân phó Phan thị cùng Đậu Nhi: “Ta đi nhìn xem Đại phu nhân, các ngươi trông

chừng.” Nói xong đến thăm Lâm Ngọc Trân, chỉ sợ Tống thị lại sinh sự. Trải qua

việc của Lục Luân, Đại phòng và Nhị phòng dĩ nhiên thế như nước với lửa, không

thể có cơ cứu vãn.



Lâm Ngọc Trân rúc đầy quay lưng sinh hờn dỗi, nghiến

răng nghiến lợi hận không thể đến Thu viện kia để xả giận. Phương ma ma ở một

bên tận tình khuyên bảo: “Phu nhân, rõ ràng biết là như vậy, cho nàng ta đội mũ

phượng, nàng cũng vẫn là chỉ gà rừng, dù thế nào cũng không thể bay lên trời,

người cần gì phải làm như vậy?” Vận mệnh của cơ thiếp Lục Kiến Tân đã sớm định,

mặc kệ được sủng ái bao nhiêu, đừng vọng tưởng sinh được một hài tử nào, làm gì

phải khổ sở thế này?



“Hắn không phải rất yêu tiện nhân kia sao? Ta sẽ không

để cho hắn được như ý!” Lâm Ngọc Trân phiền chán đấm giường một cái, Phương ma

ma không dám nói nữa. Phương Linh thật cẩn thận ló đầu tiến vào: “Phu nhân, Nhị

phu nhân cùng Tam phu nhân nghe nói người không thoải mái, tới đây thăm người.”