Thế Hôn
Chương 408 : Điểm canh
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lâm Ngọc Trân đúng là thời điểm bực bội, trừ bỏ Lục
lão phu nhân đến nàng còn có thể chịu đựng đứng dậy ra gặp, nàng thấy bất luận
kẻ nào đều là phiền, huống chi người đến lại đối thủ một mất một còn, là tới
chê cười nàng, lập tức liền lạnh lùng nói: “Không tiếp!”
Phương ma ma thật sự là không còn cách nào khác, Nhị
phòng và Đại phòng tuy rằng rơi vào tình trạng này, nhưng phía trên còn có lão
thái thái, bên ngoài còn đang tổ chức tang sự, không muốn truyền ra đồn đãi khó
nghe; Huống chi Đồ thị cũng ở bên ngoài, không cho Đồ thị mặt mũi chính là
không cho Lục Giam mặt mũi. Nàng giả bộ ốm yếu từ chối không gặp cũng đành
thôi, nhưng lớn tiếng ồn ào làm cái gì? Gấp đến độ liền quỳ xuống: “Phu nhân,
người đừng hồ đồ……”
Lâm Ngọc Trân cũng hiểu được Phương ma ma muốn tốt cho
mình, vừa thương tâm lại khổ sở, nhưng nàng vẫn không thể nhẫn nhịn nổi.
Gian ngoài Đồ thị cùng Tống thị đều nghe được Lâm Ngọc
Trân nói không tiếp, Đồ thị không kiên nhẫn chịu đựng, xoay người bước đi: “Nếu
Đại tẩu không thoải mái, ta sẽ đến vào lúc khác.” Tống thị làm sao để nàng đi,
cầm tay nàng nói: “Đại tẩu có lẽ là bị bệnh nên phiền chán, bệnh nhân làm sao
mà thoải mái được? Đi, chúng ta tới khuyên nhủ nàng.” Vì thế đứng ở trước cửa
lớn tiếng nói: “Đại tẩu, lão thái thái bảo chúng ta đến thăm tẩu.”
Nàng lôi ra tượng phật là lão thái thái, Lâm Ngọc Trân
không thể từ chối, bên trong trầm mặc một lát, Phương ma ma liền đi ra, cung
kính thỉnh hai người đi vào: “Đại phu nhân thỉnh Nhị phu nhân, Tam phu nhân đi
vào ngồi.”
Tống thị đắc ý nhếch lên khóe môi, nàng không sống
tốt, Đại phòng cũng đừng mơ tưởng được sống thoải mái. Đến khi vào phòng, trong
ánh sáng hôn ám, Lâm Ngọc Trân mộc mạc nghiêm mặt ngồi ở trên giường, thản
nhiên nói: “Sao lại kinh động đến lão thái thái, phiền hai vị đệ muội đi một
chuyến, bất quá bị cảm phong hàn, ngủ một chút đổ mồ hôi là tốt rồi.”
Tống thị ngồi xuống đôn tròn 6 cạnh có khắc hoa văn
như ý bên cửa sổ, cười thập phần hòa ái dễ gần: “Đại tẩu, không thể nói như
vậy, chút bệnh vặt không để tâm sẽ thành bệnh nặng mà. Đã thỉnh đại phu khám
chưa? Có uống thuốc không? Trăm ngàn lần phải để tâm a ~” Sau đó thở dài, tiếp
nhận trà nóng Phương ma ma dâng lên đè thấp thanh âm nói: “Đều là nữ nhân, ta
có câu nói thật, nữ nhân chúng ta có thể dựa vào ai? Có thể dựa vào được chỉ có
chính mình, không nên tổn thương bản thân, ai còn biết thương ta chứ?”
không phải Giang Nam.”
Phương ma ma không mất thời cơ khuyên nhủ: “Phu nhân,
cần gì phải tổn hại sức khỏe bản thân!” Nếu Hà di nương còn có thể sinh, cũng
đành thôi, tranh đoạt một chút sẽ có lợi; Nhưng nếu không thể sinh, vì sao phải
khiến bản thân khó chịu?
Lâm Ngọc Trân vươn tay ngăn bát canh Lâm Cẩn Dung đưa
qua, nghiêng người nằm xuống, hồi lâu không nói được lời nào.
Hoàng hôn buông xuống, gian ngoài đã thắp đèn, tiếng
hòa thượng thực hiện phật sự vang lên, lại là thời điểm khóc tang vào buổi tối.
Phương Linh vén màn lên tiến vào, khó xử nói: “Đại lão
gia hỏi, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân đã đỡ hơn chưa, nên tẫn hiếu đạo
rồi.”
Lâm Ngọc Trân thở phào một cái, chậm rãi nói: “Nói cho
Đại lão gia biết, hôm nay đã quá muộn, bảo quản sự từ Giang Nam trở về ngày mai
tới dập đầu với ta đi.” Dừng một chút, nói: “Còn có hai người trở về lúc trước
nữa, nhàn rỗi hồi lâu, cũng nên lại đây giữ quy củ.” Lâm Cẩn Dung nói đúng, đây
là Bình Châu không phải Giang Nam, đại Hiếu ba năm, cũng không thể làm gì được.
Phương ma ma thở phào một cái. Cái này đúng rồi, há có
thể để nữ nhân kia một chiêu đã siêu quần xuất chúng? Trong lúc đại tang, ai có
thể làm được gì? Trước giữ vàng bạc vào tay rồi nói sau.
Lâm Cẩn Dung nhìn đèn lồng giấy trắng xoay tròn theo
gió ngoài cửa sổ kia, thầm nghĩ, thời gian trước tại sao Lục Kiến Tân có thể
dung Lâm Ngọc Trân, tại sao hiện tại lại dung không được? Quả nhiên là tâm ý
thay đổi rồi.
Nếu Lâm Ngọc Trân đã mềm mỏng trở lại, Lục Kiến Tân
cũng nên thu bớt ép buộc, phân phó người đến nói: “Nếu phu nhân và Nhị thiếu
phu nhân vẫn bị bệnh, thì nên lấy thân thể làm trọng, chọn thời điểm khác tới
cáo tội trước linh đường của lão thái gia là được rồi.”
Lâm Ngọc Trân cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Cẩn Dung
nói: “Con mới đáng tin, đáng tiếc con không phải là thân sinh của ta. Nhưng con
nên trông chừng kỹ Nghị Lang.”