Thế Hôn
Chương 412 : Công bằng
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Đang lúc giữa trưa, ánh mặt trời bị cửa sổ khắc hoa
văn cắt thành rất nhiều hình dạng địa khối khác nhau, chiếu lên đá thanh chuyên
sạch sẽ bóng loáng trên mặt đất, trong sáng ngời lộ ra u thanh, trong quang ảnh,
có vô số hạt bụi li ti nhiệt liệt hoan vũ, đều như đang chứng kiến nội chiến
kịch liệt nhất sau khi Lục lão ông mất.
Trong chính đường, phân tranh đã đến hồi gay cấn, bởi
vì thân phận cao thấp, Lục Kiến Tân cho phép Lục Kiến Trung trước hết đưa ra
chứng cớ.
Phụ tử Lục Kiến Trung chuẩn bị rất đầy đủ, sổ sách một
quyển lại một quyển mở ra, nhắc tới từng vấn đề, nhân chứng, vật chứng mọi thứ
đầy đủ hết, chất vấn lại khí thế bức người, hết thảy đều khiến Phạm Bao rơi vào
tình huống bất lợi — không chỉ có rất nhiều quản sự đi ra chỉ chứng Phạm Bao
bàn tay che trời, muốn làm gì thì làm, còn có hàng xóm của Phạm Bao cũng đi ra
chỉ chứng Phạm Bao gia có tiền, lai lịch không rõ.
Phạm Bao có tòa tư trạch rất lớn, còn có một mảnh đất
không nhỏ, trong nhà Phạm Bao cũng có hô nô dịch tì, nhi tử Phạm Bao giống như
một thiếu gia có tiền, còn làm sinh ý. Cũng không phải làm nô bộc, sẽ không thể
có ngày lành, nhưng là quản sự có chút thể diện, so với dân chúng tầm thường
tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dưới tình huống bình thường, nô bộc hào môn đều
là do hạ nhân trong nhà sinh con, mấy thế hệ phục vụ một nhà, toàn gia đều
thuộc quyền gia chủ, nhưng Phạm Bao không giống vậy, hắn không phải xuất xừ từ
trong phủ, nhân duyên trùng hợp mới dấn thân vào làm gia nô cho Lục lão ông.
Người cả nhà hắn ở tại phía nam, chỉ có mình hắn ở đây, nhưng gia môn Lục gia
cũng không cao quý cường thế đến trình độ này. Phạm Bao có thể nói là Lục lão
gia tử cho tặng, nhưng hắn không có năng lực đưa ra chứng cớ. Tương phản, phụ
tử Lục Kiến Trung lại tìm ra nhân chứng vật chứng, ngàn dặm xa xôi đón hàng xóm
của Phạm Bao đến làm chứng.
Kẻ kia nước miếng bay tứ tung hình dung lại tình cảnh
Phạm gia: “Ngày ngày ăn thịt uống rượu, còn nuôi dưỡng tiểu nương xinh đẹp… nếu
có người bảo ta làm nô bộc mà được như vậy, ta cũng vui vẻ a…”
Lục Kiến Tân bình tĩnh yên lặng, không vui không giận,
thản nhiên đánh gãy lời kẻ đó: “Ngươi có thể đi xuống rồi, Phạm Bao, đến lượt
ngươi.”
Phạm Bao sớm đã bị một đống sổ sách đổ lên trước mặt
nhà phụng dưỡng tổ phụ mẫu, dãi nắng dầm mưa, chưa bao giờ từng oán giận một
câu vất vả, không ai nói tốt cho người còn chưa tính, bây giờ còn có người muốn
ngậm máu phun người, nói xấu sự trong sạch của phụ thân, muốn chuyên quyền độc
đoán, đuổi tận giết tuyệt, dù thế nào con cũng không cho phép!”
Lục Giam dừng lại, nhìn về phía Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân thở dài, phảng phất giống như chưa từng
nghe thấy Lục Thiệu chỉ trích: “Đại chất nhi, ngươi không phải có việc quan
trọng sao? Ngươi không phải muốn xem Phạm Bao có thủ đoạn gì sao? Không biết rõ
ràng sự thật căn do, sao có thể nói là công bằng? Có thể nào rửa sạch ô danh
của phụ thân ngươi và ngươi? Nhanh ngừng tính tình nháo loạn của tiểu hài tử,
ngoan ngoãn đứng ở một bên đi. Nhị lang, tiếp tục!”
Trên sổ sách ghi lại dài dòng mà rườm rà, Lâm Cẩn Dung
nghe thấy mà buồn ngủ, Lục Kiến Lập cùng Đồ thị nghe được lại nổi trận lôi
đình. Lục Kiến Trung thì đang chờ đợi.
Thái dương chói lọi bắt tại phía chân trời, Tống thị
bước đi mồ hôi ướt đẫm, nàng muốn chạy nhanh đuổi tới Vinh Cảnh cư, mặc dù thất
bại, cũng không thể mất mặt trước mặt tộc nhân, chỉ có lão thái thái mới có thể
cởi bỏ khốn cục này, nhưng nàng càng muốn đi nhanh, lại càng cảm thấy bản thân
đi quá chậm chạp. Phía sau cây đông thanh đằng trước có mấy người bước ra, dẫn
đầu đúng là Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân nâng cằm, đáng thương nhìn nàng: “Nhị
đệ muội đây là muốn đi đâu?”
Còn nói nữ nhân ngu xuẩn hung hăng này thật sự vì tức
giận mà nhiễm bệnh, hóa ra vẫn đứng đây chờ giờ khắc này. Đại phòng tất nhiên
còn có chiêu sau lợi hại! Tống thị trong lòng rơi thẳng xuống cốc, nàng lại bất
chấp cùng Lâm Ngọc Trân lá mặt lá trái, trực tiếp nháy mắt với ma ma bên người.
Ma ma phía sau lập tức liều lĩnh vọt lên, hướng tới
đám ma ma bên người Lâm Ngọc Trân, Tống thị thì thẳng tắp hướng tới Lâm Ngọc
Trân đẩy ra, Lâm Ngọc Trân đang đắc ý dào dạt, dù thế nào cũng không nghĩ nàng
ta sẽ xông tới đây, trong lúc kinh hãi, bị đụng phải lảo đảo,“Ai u!” một tiếng
té ngã, đám người Phương ma ma nhanh chóng tới đỡ nàng dậy, Tống thị cũng đã
chạy xa rồi.