Thế Hôn

Chương 413 : Đại bại

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Nhìn thấy Tống thị chạy xa, hai ma ma của Đại phòng và

Nhị phòng đều đồng thời đứng dậy, nhìn nhau liếc mắt một cái, tất cả đều hướng

tới chính đường để báo tin.



Là mọi người cảm thấy có thẹn tâm, Lục Giam trong tay

sổ sách đã đọc được hơn phân nửa, so sánh với lúc trước Nhị phòng chỉ trích

Phạm Bao, hiện tại mỗi người trong lòng đều có tính toán. Có một số việc, cũng

không cần căn cứ chính xác, mọi người tin tưởng ngươi làm, đó là ngươi đã làm.



Lâm Cẩn Dung nhìn Đồ thị sắc mặt tái nhợt đứng ở một

bên, lại nhìn về phía Khang Thị cúi thấp không ngẩng đầu lên, nhớ lại tình hình

năm đó. Năm đó Phạm Bao không lấy ra sổ sách này, nguyên nhân vì sao, thì nàng

cho rằng là thế này, quyển sổ sách này quá mức đáng sợ, liên lụy tới rất nhiều

người, sẽ là đắc tội đến tột cùng với người nào đó.



Phạm Bao lúc ấy ước chừng nhìn thấy bản thân vô năng,

vì muốn lưu lại đường lui cho người nhà mà tình nguyện chịu khổ; Hôm nay hắn sở

dĩ dám tiết lộ, đó là bởi vì đã cùng Lục Kiến Tân đạt thành giao dịch nào đó,

chiếm được sự cam đoan của Lục Kiến Tân. Tỷ như hiện tại, đưa ra chứng cớ buộc

tội Lục Kiến Trung, sự tình vẫn là Lục Kiến Trung tự khơi mào ra, Lục Kiến Tân

là người thiết bẫy chẳng những không bị cuốn vào, ngược lại có thể nhàn nhã tự

tại ở đó tỏ vẻ công bằng, huynh đệ hữu ái, ba lần bốn lượt trước mặt mọi người

đưa ra bậc thang cho Lục Kiến Trung, cuối cùng lại đâm cho Lục Kiến Trung một

kích thật mạnh.



Lâm Cẩn Dung âm thầm thở dài một tiếng, đáng tiếc!

Nàng vốn tưởng rằng nếu có thể cứu Phạm Bao, ngày sau Phạm Bao sẽ trở thành trợ

lực lớn cho Đại phòng, hoặc là Tam phòng, nhưng hôm nay Phạm Bao phối hợp với

Lục Kiến Tân làm chuyện này, cũng đã tự cắt đường lui, không câu nệ Phạm Bao có

thể rửa sạch oan khuất hay không, nhưng Phạm Bao không thể ở lại đây được nữa.



Vài tộc lão Lục thị trao đổi ánh mắt, đều cho rằng,

nếu muốn bảo trì tốt quan hệ, biện pháp tốt nhất là đừng xen vào. Nhưng phải

làm thế nào có thể lui khỏi chính đường một cách thuận lợi, cũng là một vấn đề…

Vì thế mọi người đều đặt ánh mắt đặt trên lão tổ công tuổi cao thể nhược.



Lão tổ công tâm lĩnh thần hội, chuẩn bị giả bộ ngất.

Ba huynh đệ bọn họ muốn ép buộc thế nào thì cứ làm như thế, lão nhân gia hắn
thay mẫu thân ngẫm lại? Lão nhân gia người làm sao trải qua được chuyện này?

Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ? Mặc dù ta đau lòng đệ phạm lỗi cũng là không

thể tùy ý đệ tiếp tục làm sai, thị phi trắng đen nhất định phải phân biệt rõ

ràng, bằng không nhà chúng ta cũng xong rồi!”



Lục Kiến Lập cũng gật đầu: “Nhị ca, chỉ cần huynh nhận

lỗi, ta sẽ không so đo.”



“Nhìn đệ đi……” Lục Kiến Tân tiếp tục nói: “Nhị đệ,

hiện tại không có người ngoài ở đây, người trong nhà nói chuyện cũng không cần

che giấu. Nói vậy vừa rồi đệ cũng đã nghe, ta bắt được một tên hòa thượng ngu

ngốc, to gan lớn mật, dám dựa theo phật sự của phụ thân mà ngầm chiếm tài vật

của nhà ta, ta suy nghĩ, có nên báo quan hay không? Nếu báo quan, ta sợ liên

lụy đến thanh danh của gia tộc, liên lụy tiền đồ của hài tử. Nếu không báo

quan, hắn sẽ luôn luôn lén lút cắn đệ và Đại chất nhi, nói là đệ bày mưu đặt kế

hắn làm như vậy. Những quản sự khác cũng biết được không ít sự tình, đệ có muốn

nghe một chút, trông thấy người rồi, thì giúp Đại ca đưa ra chủ ý?”



Nhìn Lục lão phu nhân chống quải trượng tiến vào, sắc

mặt xanh mét, phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, Lục Kiến Trung khóc không ra nước

mắt, há mồm muốn nói, đã bị một quải trượng của Lục lão phu nhân đánh xuống,

hắn không dám tránh né, cố gắng chịu đựng, Lục lão phu nhân không chút nào

nương tay, thở hồng hộc lên án mạnh mẽ: “Kẻ bất hiếu, ngươi là nghiệt súc tham

lam ngoan độc, không từ một việc nào! Sao ta có thể sinh ra một kẻ lang tâm cẩu

phế cẩu như ngươi chứ? Ngươi muốn khiến ta sống không nổi chết không xong sao?”



Lục Kiến Tân chạy nhanh ôm lấy lão thái thái, liều

mạng khuyên nhủ: “Mẫu thân bớt giận, đều là con bất hiếu, không xử lý tốt

chuyện này, khi đó Nhị đệ trước mặt nhóm tộc lão nói muốn làm việc này, nên

ngăn cản hắn mới phải.”



“Nghiệp chướng, nghiệp chướng!” Lục lão phu nhân chỉ

kêu khóc. Nháo đến mức này, là lỗi của ai đây?



Nhưng mà sự tình còn chưa xong, Phương ma ma ủy ủy

khuất khuất đi vào, khóc nói: “Đại lão gia, Đại phu nhân bị Nhị phu nhân đẩy

ngã trên mặt đất, không xong rồi!”