Thế Hôn
Chương 415 : Ủy khuất
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Trong chính đường, hòa thượng béo đã sớm không còn bộ
dạng từ bi mẫn nhân như ngày thường nữa, mồ hôi đổ đầy mặt và cổ: “Sửa Phật
tháp, tổng cộng tốn hai mươi vạn tiền, kỳ thật chỉ cần mười vạn tiền, phí hỏa
táng, thiêu tiền giấy hương nến…”
Lục Kiến Tân dù có hưng trí nghe, nhưng thật không ngờ
lão Nhị tham ô lại có nhiều thủ đoạn đa đạng dến vậy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi
tệ nào, nếu không phải nhờ Lâm Cẩn Dung giai đoạn trước bố trí thích đáng, thật
đúng là không thể bắt được cái đuôi.
Lục lão phu nhân mệt mỏi đứng dậy: “Ta mệt mỏi rồi,
muốn làm sao bây giờ, từ mấy huynh đệ các con tự mình thương lượng đi, đừng đến
quấy rầy ta.”
Lục Kiến Tân vung tay lên, hòa thượng béo lập tức
ngừng trần thuật. Lục Kiến Tân đứng dậy đỡ Lục lão phu nhân: “Con đưa người trở
về.”
Lục lão phu nhân sầm mặt, đẩy tay hắn ra: “Không dám
làm phiền Lục Đại lão gia.”
Tay của Lục Kiến Tân liền dừng ở giữa không trung.
Lục Kiến Trung theo khóe mắt liếc qua, không khỏi hơi
hơi cười lạnh, thấy thế nào? Kinh ngạc ư? Chuyện hôm nay ai cũng thoát không
xong, Lục lão phu nhân cũng không phải người già cả hồ đồ, tuy bản thân sai
trước, nhưng lão Đại cũng sử dụng mưu kế mà. Đây là thật sự khoan dung độ lượng
sao? Kẻ ngốc chắc chỉ có mình lão Tam thôi. Lục Kiến Trung rốt cục đã tìm về
điểm cân bằng.
Lục Kiến Tân cười khổ thu hồi tay, ủy khuất nói: “Con
biết mẫu thân trách con, con không làm tốt phận sự của huynh trưởng, bằng không
cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện này… thôi.” Hắn xoa xoa trán: “Lão Tam, đệ
đưa mẫu thân trở về đi.”
Lục Kiến Lập đã sớm đứng chờ ở một bên, lập tức nói:
“Con đưa mẫu thân trở về.”
Lục lão phu nhân thương đau thấu tâm, nhìn mấy nhi tử
đều không thuận mắt, thản nhiên nói: “Các ngươi vẫn nên tính toán rõ ràng cho
xong đi, quản lão bà tử ta chết sống làm cái gì?” Khang Thị im lặng không tiếng
động tiến lên phía trước đỡ bà, bà liếc Khang Thị một cái, cũng không nói gì,
“Đốc, đốc, đốc” chống quải trượng rời đi.
Chờ Lục lão phu nhân đi xa, Lục Kiến Tân không còn
chút cố kỵ, đưa tay thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Lục lão phu nhân trở về Vinh Cảnh cư, Sa ma ma thật
cẩn thận nói: “Lão thái thái, Đại phu nhân bên kia nghe nói là ngã đập vào thắt
Lâm Cẩn Dung không khỏi khẽ nhíu mày: “Phu nhân đã
uống xong thuốc đang ngủ. Vài vị di nương đến đây lúc nào? Sao không gọi người
đi vào thông truyền? Đứng chờ ngay bên ngoài, bị đông lạnh thì làm sao bây
giờ?”
Hà di nương ôn hòa nói: “Nhị thiếu phu nhân, mấy người
chúng ta muốn tẫn bổn phận. Chỉ là sợ ầm ỹ phu nhân, cho nên không dám đi vào,
cứ đứng đây chờ thôi, biết phu nhân không có trở ngại gì, chúng ta yên tâm
rồi.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Vài vị di nương thật có
tâm. Nhưng mấy kẻ hạ nhân cũng quá kỳ cục, đứng lâu thế cũng không đi vào thông
truyền một tiếng. Thật sự đáng giận.” Rồi quay sang phân phó Anh Đào: “Thỉnh
Phương ma ma ra.”
Phương ma ma nghe Anh Đào nói hai ba câu, vội vàng đi
ra, nói: “Nhị thiếu phu nhân có gì phân phó?”
Lâm Cẩn Dung nghiêm khắc nhìn nàng một cái. Vài người
đến đây, mặc dù Hà di nương cố ý không cho người thông truyền, Phương ma ma
cũng không thể không biết, dù muốn gây chút khó dễ, cũng không nên như vậy.
Nhưng cũng không chọc thủng Phương ma ma, chỉ nghiêm túc nói: “Nhóm di nương
vội tới thỉnh an phu nhân, thế nhưng không có ai thông truyền……”
Phương ma ma lập tức hiểu được ý tứ của nàng, liền có
chút hổ thẹn, tiến lên nhận lỗi với mấy di nương: “Phu nhân không thoải mái,
lão nô vội vàng tiếp đón, là lão nô không quản giáo tốt, còn thỉnh nhóm di
nương chớ so đo.”
“Không liên quan. Là bản thân ta không cho người thông
truyền.” Hà di nương đang nói còn chưa xong, Phương ma ma dĩ nhiên hỏi: “Là ai
đang trực.”
Dưới hành lang có một tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ đi tới,
Phương ma ma kéo lại, một bạt tai đánh vào mặt tiểu nha hoàn kia, mắng: “Ai đưa
cho ngươi lá gan lớn như thế! Dám chậm chạp tiếp đãi các di nương.”
Tiểu nha hoàn kia cũng không dám biện bạch, quỳ xuống
nhận sai.
“Đây là có chuyện gì? Ầm ĩ quá, phu nhân bệnh cũng
không để nàng im lặng nghỉ ngơi chút!” Lục Kiến Tân sầm mặt, phía sau có Lục
Giam đi theo, chậm rãi thong thả đi tới.