Thế Hôn
Chương 416 : Động tâm
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Mọi người hành lễ vấn an, Hà di nương đứng dậy, ẩn
tình đưa mắt nhìn Lục Kiến Tân: “Hồi lão gia, là Nhị thiếu phu nhân hiểu lầm.”
Lục Kiến Tân liền nghiêm khắc nhìn Lâm Cẩn Dung một
cái, Lâm Cẩn Dung cúi mắt, thử xem Hà di nương sẽ nói như thế nào.
Hà di nương mồm miệng rõ ràng: “Mấy tì thiếp đến thăm
phu nhân, thấy bên trong đang thỉnh y bôi thuốc, đều vội vàng, sợ thêm phiền
nhiễu thanh tịnh của phu nhân, không bảo thông truyền, đứng ngay bên ngoài chờ
tin tức, Nhị thiếu phu nhân đi ra, nghĩ rằng bọn nha hoàn chậm rãi tiếp đãi,
cho nên……” Rồi thiên kiều bá mị nở nụ cười: “Đều là tì thiếp suy nghĩ không chu
toàn.”
Lục Kiến Tân gật gật đầu, sầm mặt nói: “Cũng là hiểu
lầm thôi, ầm ỹ phu nhân mới là đại sự. Đều lui ra đi.”
Hà di nương trên mặt mang theo vài phần nhu ý vừa
đúng, quỳ gối hành lễ: “Vâng.” Lại hướng Lâm Cẩn Dung cầu tình: “Nhị thiếu phu
nhân, tha tiểu nha hoàn này đi, vốn là lỗi của ta.”
“Di nương là người thiện lương.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười
nhìn về tiểu nha hoàn kia: “Nhưng nàng không tận chức tận trách, chính là bỏ
rơi nhiệm vụ, ngay cả không thông truyền, cũng nên dẫn ba vị di nương sang
sương phòng một bên ngồi sưởi ấm uống trà, trời lạnh như thế, cho nên nhất định
phải phạt. Dẫn đi đi, xem là nên phạt tiền hay là nên phạt cái gì.” Coi như là
đưa ra một lời cảnh cáo cho những người khác.
Phương ma ma nghiêm túc lên tiếng: “Vâng.” Rồi dẫn nha
hoàn kia đi, tìm thời cơ răn dạy thông suốt mọi người trong phòng.
Hà di nương sắc mặt không thay đổi, cùng A Nhu, Tiểu
Tinh hòa hòa khí khí rời đi.
Lục Kiến Tân nhìn bóng dáng lả lướt của Hà di nương
liếc mắt một cái, xoay người nghiêm túc nói với Lâm Cẩn Dung: “Bà bà của con bị
bệnh, chuyện nội viện con nên đứng ra quản, đừng khiến người ta chê cười.”
“Vâng. Nhi tức ghi nhớ trong lòng.” Lâm Cẩn Dung đối
với Lục Kiến Tân, luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nửa điểm sai lầm đều không
có.
Lục Kiến Tân nhìn nàng một cái thật sau, xoay người đi
vào trong phòng: “Tình hình của bà bà con thế nào rồi? Lúc trước ta vẫn muốn
tới đây, bên kia lại quấn quít không thể đi được.”
Lâm Cẩn Dung nói:“Khuỷu tay, đầu gối đều bầm tím,
nhưng quan trọng nhất là thắt lưng, đại phu nói phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới
được.” Nàng vốn nhớ Nghị Lang muốn nhanh trở về, nhưng thấy Lục Kiến Tân cũng
không có ý để nàng đi, liền cùng Lục Giam bước vào trong phòng.
Lục Kiến Tân dặn dò: “Con còn bận việc bên kia của lão
nhiều tiền hơn chứ? Nếu thật sự không muốn làm, thì nhớ kỹ chi tiết này làm cái
gì? Rõ ràng là động tâm mà, dối trá. Lục Kiến Trung trong lòng hèn mọn, trên
mặt cũng vẫn nở nụ cười: “Đại ca, không thể nói như vậy, từ đương triều tể phụ
đến tiểu quan bên dưới, ai mà không muốn kiếm nhiều tiền một chút? Này cũng
không phải tham ô cướp đoạt ai, chính là làm sinh ý thôi. Coi như là vì Đại tẩu
giải sầu, kiếm chút tiền son phấn bột nước.”
Lục Kiến Tân trấn định nói: “Ngày khác lại nói sau, ta
chỉ là quan tâm các đệ.”
Lâm Cẩn Dung ở trong phòng nghe bọn hắn nhắc tới Mai
Bảo Thanh kiến lập đội tàu, không khỏi trong lòng vừa động, lâm vào trầm tư.
Không bao lâu, Lục Kiến Trung đứng dậy cáo từ, Tống
thị lại giả ý biểu lộ một phen, Lâm Ngọc Trân không để ý tới, Lục Kiến Tân giả
bộ nói Lâm Ngọc Trân vài câu, mang theo Lục Giam, Lâm Cẩn Dung tiễn mọi người
trong Nhị phòng ra ngoài.
Xoay người lại, Lục Kiến Tân đánh giá Lâm Cẩn Dung
cùng Lục Giam, nói: “Đều mệt mỏi rồi, các con đi về trước đi.”
Lâm Cẩn Dung thấy trong con ngươi hắn lóe chút hào
quang, trong lòng ẩn ẩn hiểu được là chuyện gì xảy ra, chỉ nhẹ nhàng quỳ gối
hành lễ cáo lui, cùng Lục Giam đi ra ngoài.
Đợi đến khi hai người rời đi, Lục Kiến Tân ngồi xuống
bên cạnh tháp của Lâm Ngọc Trân, kéo tay nàng cầm trong tay, hỏi: “Còn đau phải
không?”
Lâm Ngọc Trân nhìn hắn: “Chàng nói xem?”
Lục Kiến Tân thở dài: “Nhìn xem nàng đi, đã lớn tuổi
rồi, còn có tình tính của tiểu hài tử. Đúng rồi, ta đã nói với nhi tức, nàng
còn chịu trách nhiệm chỗ bên kia của lão thái thái, lúc này nên để tâm làm
việc, bắt đầu từ ngày mai, để mấy người Hà di nương lại đây hầu hạ nàng.”
Lâm Ngọc Trân đang muốn nói nàng không kiên nhẫn, lời
đến bên miệng, lại sửa lại: “Chàng bỏ được sao? Chàng không sợ ta ép buộc các
nàng?”
Lục Kiến Tân cúi mắt: “Các nàng hầu hạ không tốt, thì
nên bị phạt.”
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói.
Lục Kiến Tân lại nói: “Mai Bảo Thanh tổ kiến đội tàu,
chuyện Nhị lang tức tham gia nàng có nghe nói không?”