Thế Hôn
Chương 417 : Phu thê
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lâm Ngọc Trân nghe Lục Kiến Tân nói đến chuyện này,
cũng là thực kinh ngạc: “Chưa từng nghe nói, sao vậy?”
Quả nhiên không biết! Lục Kiến Tân trong lòng lập tức
không cao hứng nổi: “Chuyện lớn như vậy, thế nhưng không biết thông báo trưởng
bối một tiếng! Tuy đồ cưới là của nàng, nhưng dựa theo cách nói của lão Nhị, dù
thế nào cũng nên cùng trưởng bối thương lượng một chút mới phải. Nàng dĩ nhiên
là vô thanh vô tức, cũng tự chủ trương quá mức rồi.” Vì thế đem chuyện của Lục
Kiến Trung nói với hắn kể lại cho Lâm Ngọc Trân nghe.
Lâm Ngọc Trân cũng thấy nếu Lâm Cẩn Dung thật sự bỏ ra
nhiều tiền như thế để tham gia, hơn nữa chưa từng đề cập qua với mình một câu,
thật là hơi quá đáng. Nhưng cũng không vui Lục Kiến Tân nói chất nữ nhi của
mình không tốt, nhân tiện đáp: “Chàng tin lão Nhị sao? Miệng hắn mười câu thì
đến tám câu là nói dối.”
Lục Kiến Tân vừa thấy biểu tình của nàng liền hiểu
được ý tứ của nàng, tính tình Lâm Ngọc Trân là như vậy, chính nàng có thể nói
người Lâm gia không tốt, nhưng người khác nói thì sẽ không cao hứng. Vì thế ôn
nhu nói: “Ta cũng không phải sẽ tin lão Nhị, chính là thấy hắn sẽ không nói láo
về việc này, dù sao thật hay giả, chỉ cần hỏi phu thê Nhị lang một câu chẳng
phải sẽ biết sao? Ta chỉ là nghe nói, Nhị lang tức từ trước đến nay đều rất có
chủ ý, cũng không hay thương lượng với trưởng bối, muốn mở cửa hàng liền mở,
muốn mua liền mua, có phải như vậy hay không?”
Lâm Ngọc Trân sắc mặt hơi tế: “Lúc nàng ở nhà mẹ đẻ
rất có năng lực. Nếu không có nàng, Tam ca, Tam tẩu ta hiện tại cũng không được
nhàn nhã tự tại như bây giờ. Lão thái gia lúc trước chính là coi trọng nàng,
nhưng tính tình của nàng vẫn là thực nhàn tĩnh, cũng không gây chuyện sinh sự.”
Lục Kiến Tân thầm nghĩ, nếu Lâm Cẩn Dung lợi hại,
người như thế đều giải quyết mọi việc sau lưng, ngươi thì biết được bao nhiêu?
Nhưng cũng không nói ra miệng, chỉ tiếp lời: “Nhi tức lúc còn nhỏ có khả năng,
trong nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều, không giống như Đại chất tức, vừa làm
hỏng việc lại khiến người khác bực bội. Nhưng nếu nàng là nhi tức nhà ta, sẽ
phải vì phu gia đầu tiên, không nói thay nàng quyết định, nhưng thông báo một
tiếng không khó mà đúng không? Bằng không nàng bên ngoài làm chuyện gì, chúng
ta cái gì cũng không biết, cuối cùng lại bắt chúng ta thừa nhận. Có nên để ý
chút hay không?”
Lâm Ngọc Trân đáp: “Ngày mai ta sẽ hỏi nàng.”
Lục Kiến Tân mục đích đạt tới, chống cằm nói: “Đây dù
sao cũng là một cơ hội tốt, nàng có thể nghỉ ngơi một chút, tùy tiện chơi đùa.
Hôm nay lão Nhị nôn ra không ít tiền tài, làm ra vẻ cũng đã làm ra vẻ, tử tiền
biến tiền mặt, tương lai tròn kỳ Hiếu, cũng có thể mưu cầu vị trí tốt hơn.”
Lục Kiến Tân ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên, uống trà
Tiểu Tinh dâng lên, nhìn thê thiếp một nhà, vẻ mặt đắc ý.
Lâm Ngọc Trân sầm mặt, thần sắc không kiên nhẫn. Hà di
nương cũng là cẩn thận ôn nhu, rửa mặt mũi xong lại giúp Lâm Ngọc Trân chải
đầu, thỉnh thoảng mềm mại hỏi một câu: “Phu nhân, nơi này được không? Phu nhân,
nơi này có thoải mái không?”
Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Ngọc Trân vẻ mặt không được tự
nhiên, hiểu được nàng đang khó chịu, lại không muốn Hà di nương chạm vào nàng,
liền tiến lên cười nói: “Phu nhân khỏe hơn chưa?”
Lâm Ngọc Trân nghiêng đầu, Hà di nương vừa văn kéo tóc
nàng, Lâm Ngọc Trân nửa đau thật, nửa khoa trương hít một hơi, chán ghét nói:
“Ngươi chải đầu trên tay không biết nặng nhẹ sao? A Dung tới vấn cho ta.”
Hà di nương cũng không tức giận, hàm chứa cười hành
lễ: “Phu nhân thứ tội, tì thiếp lỡ tay.”
Lâm Ngọc Trân thấy tính tình này của nàng cũng không
có biện pháp, không kiên nhẫn nói: “Dọn cơm đi thôi.”
Hà di nương cười tủm tỉm đem lược giao cho Lâm Cẩn
Dung, tự đi an bài.
Lâm Ngọc Trân hơi hơi mị mắt, thoải mái mà hưởng thụ
Lâm Cẩn Dung hầu hạ, trực lai trực vãng (hỏi thẳng trọng điểm): “Nghe
nói con cũng tham gia vào đội tàu kia của Mai Bảo Thanh?”
Lâm Cẩn Dung đáp: “Chưa từng.”
Lâm Ngọc Trân tiếp lời: “Vậy vì sao Nhị thúc phụ con
lại nói như vậy?”
“Không biết hắn lấy tin tức từ chỗ nào.” Lâm Cẩn Dung
theo khóe mắt liếc Lục Kiến Tân một cái, nhưng thấy Lục Kiến Tân ngồi đó vân
đạm phong khinh cùng Lục Giam nói chuyện: “Con nên sai người đi tìm kiếm tế
điền mà chúng ta đã hứa với dòng họ. Lại tìm quản sự đắc lực, sửa chữa tông học
đường đi.” Giống như là nửa điểm không nghe các nàng nói chuyện.
Lục Giam nhân tiện đẩy Hàn Căn ra, Lục Kiến Tân đối
với quản sự trong nhà cũng không quen thuộc, vì thế không để ở trong lòng: “Con
thấy tốt là được rồi.” Sắc mặt cũng là có chút khó coi, đưa mắt ra hiệu với Lâm
Ngọc Trân, sau đó nghiêng mặt đi.