Thế Hôn

Chương 419 : Điềm báo

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Ngày này, hiếm khi Lục lão phu nhân tâm tình tốt cố ý

cho Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Trân bên kia cũng mạnh khỏe, bên ngoài

không có đại sự, Lâm Cẩn Dung liền bế Nghị Lang trở về tiểu viện tử nhà mình.

Đầu tiên là sai người nâng tháp ra ngoài, dùng bình phong vây quanh ba mặt, đem

Nghị Lang đặt ở trên tháp chơi đùa với hắn. Nàng và Lục Giam ngồi bên tháp phơi

nắng, nhàn rỗi lẩm bẩm nói chuyện.



Lục Giam bế Nghị Lang thiếu chút lăn xuống đất vào

trong lòng, nói về Đồ thị: “Khuyên không được. Nàng có ý gì hay không?”



Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Có thể có chủ ý gì đây? Lời

chàng nói nàng đều nghe không vào, lời của ta lại càng không có tác dụng. Ta

chỉ nghĩ, nếu là Tam thúc phụ kiên quyết không chịu, nàng có lẽ sẽ nghe một

chút cũng không chừng.” Lục Giam đi khuyên còn đỡ, nếu để nàng đi khuyên, không

chừng Đồ thị sẽ mắng chửi người a. Dựa vào cái gì mà Đại phòng, Nhị phòng đều

phát tài, nhưng lại ngăn cản Tam phòng chứ? Không phải tới tìm mắng mỏ sao? Ít

nhất cũng sẽ tặng cho nàng tội danh rắp tâm bất lương, quan hệ vừa dịu đi nàng

không muốn cứ như vậy bị chôn vùi. Huống chi nhà mẹ đẻ kia của Đồ thị, mới nghe

nói phân chia tài sản, đã chịu khó qua lại, có người bên tai thổi gió, nàng

khuyên không được.



Lục Kiến Lập và Đồ thị xem như là một đôi phu thê đặc

thù nhất trong Lục gia. Lục Kiến Lập không có sự khôn khéo cường hãn di truyền

từ Lục lão ông. Đại đa số thời điểm hắn là trầm mặc ôn hòa, mặc kệ nhàn sự, có

thể chịu liền nhẫn, ăn nói khép nép, chỉ cầu bình tĩnh; Nhưng nếu thật sự bị

bức nóng nảy, hắn sẽ bộc lộ ra một mặt cưỡng chế. Cũng mặc kệ nói như thế nào,

tính tình của hắn so sánh với Lục Kiến Tân, Lục Kiến Trung thủy chung vẫn rất

yếu đuối, đối với Đồ thị nhân nhượng đã quen. Hai người ở chung, không biết ai

đúng ai sai, đáng sợ nhất chính là thói quen. Thời điểm đó, đa phần vì muốn bên

tai thanh tịnh đều là lựa chọn nhường nhịn.



Lục Giam thở dài: “Có lẽ có thể như nàng khuyên Tam ca

vậy.” Nếu Tam phòng cũng quyết tâm muốn tham gia, hắn ngăn trở không được, cũng

không có lập trường ngăn trở, Lục Thiện cũng chưa có ý kiến, hắn có thể có ý

kiến gì đây? Cho nên chỉ có thể là hết sức khuyên bảo, để bọn họ như Lâm Thế

Toàn đầu cơ ít một chút.



“Cũng chỉ có thể như thế.” Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn sắc

trời, thái dương trắng bóng lóa mắt, nhưng phơi nắng ở trên người thật sự ấm

áp, nhưng cảm giác ấm áp này, cũng là một chuyện đáng sợ, nàng thấp giọng nói:
cũng không nhiều lời, cao giọng lệnh cho nhũ mẫu: “Bế Phúc nương lại đây, chúng

ta thỉnh an tằng tổ mẫu đi.” Nói xong ngửa đầu, mang theo Phúc nương đi vào nội

đường.



Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị đang ở một bên xem Nghị

Lang cùng Lực Lang chơi đùa, tình hình bên ngoài nghe được rành mạch, liếc mắt

nhìn nhau một cái, đều thấy được nghi vấn trong mắt nhau. Không hề nghi ngờ, Lã

thị đang muốn phát tác. Tên của Song Phúc, vừa vặn trùng với tên của Phúc

nương, chỉ sợ Lã thị kế tiếp muốn lên men, bắt Song Phúc đổi tên lại.



Tiếp theo Lã thị tiến vào, cười hì hì nói: “Thỉnh an

lão thái thái, Phúc nương hôm nay cũng có tinh thần, mang tới đây dập đầu trước

lão thái thái.” Nói xong quả nhiên bế Phúc nương tới làm lễ.



Lâm Cẩn Dung về nhà lâu như vậy, trừ bỏ lần đầu tiên

vừa trở về có nhìn qua một cái, đây là lần thứ hai nhìn thấy Phúc nương. Phúc

nương sinh vào 21 tháng 8, vốn là khó sinh, thân thể yếu đuối, Lã thị lại ngại

nàng làm hại mình thiếu chút nữa mất mạng, còn ngại là một nữ nhi, cũng không

thập phần để bụng, ngày thường đều quẳng cho nhũ mẫu chăm sóc.



Làm mẫu thân cũng không để bụng, hạ nhân sao có thể

quan tâm chu đáo đây? Bất quá không để nàng bị đói là được. Hài tử này đã được

năm tháng, nhưng không hề giống như một hài tử tầm tuổi đó, tóc vừa vàng vừa

lưa thưa, ánh mắt cũng không có thần thái, có vẻ có chút dại khờ, Sa ma ma trêu

chọc nàng cũng bất quá chỉ nhợt nhạt cười, căn bản không thể so sánh với Nghị

Lang lúc trước.



Tuy thân thể của Phúc nương từ trước đến nay không

tốt, nhưng hài tử được nuôi dưỡng thế nào, vừa thấy liền biết. Lục lão phu nhân

trong mắt hiện lên một tia hờn giận, Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị đều âm thầm

thở dài một tiếng. Lã thị lại không phát hiện ra, chỉ bế Phúc nương đứng ở đó,

muốn hướng về phía Nghị Lang cùng Lực Lang: “Hai ca ca đừng mải vui đùa, cũng

mang theo nữ nhi của ta chơi a.”



Song Phúc im ắng đang cầm một đống đồ chơi tiến vào, ý

đồ không để Lã thị chú ý, Lã thị vốn đang chờ nàng, lập tức liền cười nói: “Nhị

đệ muội, tỳ nữ này tên rất hay, cũng giống như Phúc nương nhà ta, dính một chữ

Phúc, gọi là Song Phúc đây mà. Lại nói tiếp, tên của Phúc nương chúng ta là lão

thái thái ban cho.”