Thế Hôn

Chương 420 : Hậu sự

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lâm Cẩn Dung đã sớm đề phòng một chiêu này của Lã thị,

ở trong mắt Lã thị, có lẽ để một tỳ nữ đổi tên, có thể tước đoạt mặt mũi của

đích tôn, nhưng trong mắt Lâm Cẩn Dung, căn bản không đủ. Lập tức không đợi Lã

thị nói tiếp, lập tức đứng dậy cười nói: “Là ta sơ sót, khi đó vừa về nhà liền

thấy lão thái gia bệnh nặng, cho nên không lo lắng mấy việc này. May mắn tẩu tử

nhắc nhở, nếu trùng tên của Phúc nương thì đổi đi.” Nghĩ nghĩ, chỉ định Song

Phúc nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi được gọi là Song Hỉ.”



Song Phúc quỳ xuống đất dập đầu: “Tạ Nhị thiếu phu

nhân ban thưởng tên.”



Lục lão phu nhân cúi mắt nhìn lướt qua, nửa điểm không

đem chuyện này để ở trong lòng, huống chi tên này cũng sửa thành vui mừng.



Lã thị ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhị đệ muội

đúng là người sảng khoái.”



Lâm Cẩn Dung nói: “Tuy cũng không phải cố ý, nhưng sai

thì nên sửa, tẩu tử không cần khách khí, nếu ta có lỗi, còn thỉnh tẩu đúng lúc

chỉ điểm mới phải.”



Lã thị hừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy Phúc nương

ngốc si ngồi ở một bên nhìn Lực Lang, Nghị Lang vui đùa sinh long hoạt hổ, hai

thằng nhãi con không công mập mạp, vô cùng tức giận, cũng miễn cưỡng nhẫn nhịn

ngồi xuống, cười nói: “Lão thái thái dạo này thân thể thế nào?”



Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Cũng khá.”



Chợt nghe tiểu nha hoàn bên ngoài nói: “Lão thái thái,

Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đến đây.” Ngay sau đó mành cửa nhấc

lên, mấy người Lâm Ngọc Trân, Tống thị theo thứ tự tiến vào.



“Di, ba con lại tới cùng lúc sao.” Lục lão phu nhân

thấy ba người sắc mặt cũng không tốt, ngực không khỏi run lên, khẩn trương nói:

“Làm sao vậy?” Cũng không trách lão nhân gia bà lo lắng, mấy ngày nay không

thấy chuyện gì hay, so với bất cứ thời điểm nào đều càng thêm mẫn cảm.



Lâm Ngọc Trân nhìn Tống thị đang cúi mắt, lại nhìn Đồ

thị vẻ mặt gấp gáp, khó xử nói: “Là có việc muốn bẩm báo lão thái thái, nhưng

lão thái thái cũng không cần gấp. Chỉ là gia sự.”



Lâm Cẩn Dung tính bỏ của chạy lấy người: “Chúng ta bế

hài tử đi ra ngoài.”


hướng phật. Nhị lang tức sau khi rời khỏi đây, cũng mang theo Nghị Lang trở về

đi, ta sợ ầm ỹ.”



Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi sợ hãi. Lục lão

phu nhân tức giận an bài hậu sự đều bình thường, nhưng hiện tại lời này cũng là

có vài phần chán chường, không muốn mọi người đến quấy rầy bà. Lúc trước vẫn

còn ban ân huệ, tại sao đột nhiên như thế? Ai cũng không biết nguyên nhân, liền

đem ánh mắt nhìn về phía Sa ma ma, Sa ma ma chỉ lo cúi đầu khổ sở, cũng không

thể cho bọn họ bất cứ ám chỉ gì.



Lục Kiến Tân còn muốn khuyên nữa, Lục lão phu nhân dĩ

nhiên đã hàn sương đầy mặt, đứng dậy đi vào bên trong. Ba huynh đệ Lục Kiến Tân

ngay tại chính đường quỳ chảy một hồi lệ, lại bảo Sa ma ma chăm sóc lão thái

thái, thật sự không được lơ là.



Có lẽ những người khác đều cho rằng Lục lão phu nhân

tức giận tiểu bối, ra vẻ cho bọn họ xem, nhưng Lâm Cẩn Dung cũng là nhớ rõ, năm

đó Lục Luân bị độc sát xong, Lục lão phu nhân cũng đóng chặt đại môn Vinh Cảnh

cư, một lòng hướng phật, không bước ra Vinh Cảnh cư nửa bước. Nhưng lần này Lục

Luân cũng chưa chết, Lục lão phu nhân lúc trước cũng không lộ ra quyết định

này, tại sao Lâm Ngọc Trân vừa mang sổ sách đến, Lã thị đánh Phúc nương một

cái, lão thái thái liền quanh co, đột nhiên đưa ra quyết định này?



Nàng nhìn về phía chân trời xanh lam, nhẹ nhàng nắm

chặt thành quyền. Lục Luân, đệ nhất định phải sống tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của

ta.



Ở sâu trong núi lớn, có hai người ngồi ở bên đống lửa,

chậm rãi nướng một con thỏ. Hán tử đen mặt rỗ sẹo thóa mạ một tiếng: “Mẹ nó

chứ, qua mùa đông này, thỏ béo cũng biến thành thỏ gầy, không nặng đến hai

lạng, không nhét đầy bụng.”



Một bên nam tử mặt trắng áo xanh thở dài: “Gia, qua

hồi lâu, chúng ta nên làm như thế nào? Cũng không thể cứ cả đời ở đây.”



Hán tử đen mặt rỗ trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:

“Chọn ngày tốt, đem tro cốt của ta đưa về. Truyền tin để người trong thiên hạ

đều cho rằng ta đã chết.” Người Lục gia như thế, Quách Hải nơi đó cũng là như

thế.