Thế Hôn
Chương 421 : Cành đào
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Mùa đông này khô hạn, cây hoa đào kia cũng vì nguyên
nhân này mà héo hon vài phần, ngược lại càng khiến vài nhánh lộc xanh có vẻ
tươi mát kiều diễm. Lâm Cẩn Dung đứng ở dưới hành lang, đưa tay ném một nắm hạt
đậu được sao về phía Lục Giam đang ngắm hoa: “Chàng để ý chút đi, còn có nhàn
tâm ngắm hoa. Nghe nói có một vị đại học sĩ, để tang mẫu thân, viết thơ ngắm
hoa mà đã bị định tội a.”
Lục Giam mỉm cười quay đầu: “Ta từ trước đến nay không
hay làm thơ.” Yên lặng đánh giá Lâm Cẩn Dung vẻ mặt tươi cười: “Bất quá thật ra
có thể làm một bài từ.”
Hoa nở đầy cành, hắn một thân quần áo trắng tinh, tươi
cười so với hoa còn đẹp hơn vài phần. Lâm Cẩn Dung tim đập nhanh, khẽ cười nói:
“Thiếp thân thay lang quân mài mực trải giấy?”
Lục Giam cười: “Được.”
Hai người đang định đi vào bên trong, đã thấy Anh Đào
cầm theo thực hộp tiến vào, sắc mặt tái nhợt nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân,
Trường An đã trở lại.”
Hai người không có lúc nào là không vướng bận về Lục
Luân, giờ phút này đột nhiên nghe được tin tức của hắn, đều có chút phấn chấn,
lại nhìn biểu tình của Anh Đào, ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi. Lâm Cẩn Dung hơi nhếch
môi, nghe được Anh Đào ở bên tai nói: “…… Mang về một cái cái bình…… Nhị lão
gia không cho vào cửa, nói hắn đã không còn là con cháu của Lục gia, Nhị phu
nhân đã chết ngất rồi.”
Rốt cuộc vẫn không thể trốn tránh được sao? Lâm Cẩn
Dung thẳng tắp nhìn cành đào đang nở rộ kia, hoa là cực mĩ, nhưng thật sự không
được bao lâu nữa. Lục Giam thực vội nói với nàng câu gì đó, nàng không nghe
thấy rõ, nhưng nhìn thấy Lục Giam bước nhanh đi ra ngoài, nàng vẫn theo bản
năng suy nghĩ: Hắn là đi ra ngoài an trí Lục Luân đây.
Lâm Cẩn Dung ngồi dưới hành lang, yên lặng nhìn cây
đào sáng lạn, từ giữa trưa vẫn nhìn đến chạng vạng. Hôm đó khi chút tàn hồng
cuối cùng rơi rớt, Nghị Lang đã ngủ nửa ngày liền tỉnh lại, y y nha nha hô lên
một tiếng “Nương”, nàng bừng tỉnh lại, mỉm cười đứng dậy vào nhà bế Nghị Lang,
thấp giọng nói: “Nghị Lang ngủ đủ chưa?”
Nàng nghĩ đến nàng sẽ rơi lệ, nhưng kỳ thật thời điểm
nhận được tin tức, một giọt lệ cũng không rơi xuống, chỉ là có chút mờ mịt mà
thôi.
Trời tối đen, bên ngoài nổi lên gió lạnh, Lục Giam
mang theo se lạnh của gió xuân bước vào trong phòng, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung một
Mã trang đầu bình tĩnh chỉ huy nhóm tá điền trồng loại
cao lương, đậu tử, không sợ hạn hán, phàm là người có chút kinh nghiệm cũng làm
theo như thế. Hai nhà Lục, Lâm không cần phải nói, đều là dùng chiêu số như
vậy.
Mùa thu năm nay, mưa to trắng lóa mở đầu, vô số hoa
mầu, đứng sừng sững nhiều năm trên tường thành Bình Châu đều bị ngâm trong mưa
to kéo dài. Con đường bị phá hoại đến dọa người, hồng thủy mất đi mương máng
dẫn đường, liền giống như con ngựa hoang không có cương kiềm hãm mà tàn sát bừa
bãi, dân Bình châu khóc không ra nước mắt. Cũng không phải mọi thôn trang đều
gặp tai ương, ruộng tốt nào may mắn sẽ đảm bảo thu hoạch dù hạn hán hay lụt
lội, nhưng tóm lại mọi người đều chịu khổ, mười thành hoa mầu chỉ thu được một
hai thành. Lâm Cẩn Dung ra lệnh đầu tiên, năm địa tô này được toàn miễn.
Tin tức truyền ra, Lục gia, Lâm gia, Ngô gia đều giảm
miễn theo mức độ khác nhau, nhưng Lục Kiến Tân thập phần không vui. Chuyện lớn
như vậy, nàng là tiểu nhi tức lại không nói với trưởng bối một tiếng liền tự
chủ trương? Cho dù là muốn miễn địa tô, chuyện này cũng nên để hắn ra mặt làm
mới đúng. Nhi tức này nhìn thì quy củ, kỳ thật lại là người không tuân theo quy
củ nhất, tiếc rằng lời này hắn không thể thốt ra, chỉ có thể tích tụ ở trong
lòng, đợi tìm cơ hội giáo huấn Lâm Cẩn Dung một phen.
Lục Giam mẫn cảm, không khỏi khuyên Lâm Cẩn Dung: “Lần
sau đừng làm loại chuyện náo động này, trước cùng trưởng bối thương lượng một chút
cũng không chịu thiệt.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Nếu hắn không chịu thì sao?
Của ta, tự ta muốn miễn, cùng hắn có quan hệ gì đâu?” Sang năm chuyện nàng phải
làm càng nhiều, mọi chuyện đều xin chỉ thị, mọi chuyện đều nghe theo, nàng cũng
không cần phải làm gì nữa rồi.
Lục Giam cũng không nói gì.
Lâm Cẩn Dung liền kéo lấy tay áo hắn làm nũng: “Nhị
lang sẽ che chở ta chứ?”
Lục Giam trầm mặc một lát, nhìn Nghị Lang đang chạy
chân đất, xoa xoa tóc thê tử, thấp giọng nói: “Sẽ.”
Trong lúc bấp bênh, đã tròn 49 ngày của Lục lão ông.
Trước bài điếu cúng tổ tiên, khóc rống tỏ niềm thương nhớ.