Thế Hôn
Chương 422 : Xuân tuyết
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Thời điểm vừa lạnh vừa ẩm, rất khó điều dưỡng.
Mùa xuân năm nay so với năm trước rét lạnh hơn nhiều,
lại thay đổi thất thường, hôm trước vẫn là diễm dương cao chiếu, nóng nực làm
cho người ta chịu không nổi, buổi sáng ngày hôm sau đã là đại tuyết bay tán
loạn. Nóng lạnh luân phiên, Lâm Cẩn Dung đã thấy có hai người ngã bệnh, một
người là Lục Kiến Lập, một người là Đào Thuấn Khâm ở tít Thanh châu.
Lâm Cẩn Dung ưu sầu đồng thời lại thấy cơ hội tới. Ưu
sầu là, Lục Kiến Lập bệnh lúc này tuy chỉ là ngoại cảm phong hàn, nhưng nàng lo
lắng hắn sẽ phát triển theo phương hướng kia, càng không thể vãn hồi, cuối cùng
ngay cả khí lực chạy nạn đều không có; Đào Thuấn Khâm thì nàng không lo lắng
lắm, dù sao mọi người ngày thường đều biết, Đào Thuấn Khâm từ lúc Ngô thị mất
vẫn không vui vẻ, chưa bao giờ từng chân chính vui thích, ứ đọng quá sâu, trận
bệnh này là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Tương đối mà nói, ngược lại đó là một cơ hội — Lâm Cẩn Âm năm mới đã từng cùng
Đào Phượng Đường đi Giang Nam ở lại nửa năm, Đào Phượng Cử nay cũng đã đi học
xa, đợi đến khi khí hậu ổn định vừa vặn sẽ khuyên hắn đi Giang Nam một chút để
giải sầu, như vậy, nguy cơ của Đào gia đã được giải quyết.
Chỉ có Lâm gia bên này, nàng cảm thấy thực đau đầu.
Lục gia còn có nhà cũ có thể tránh né, Lâm gia lại không có chỗ nào để đi. Suy
nghĩ theo nhiều phương diện, nàng thấy đại để cũng chỉ có con đường đi theo Lục
gia đến nhà cũ tị nạn là khả thi, điểm này không cần lo lắng, chỉ cần Lâm Ngọc
Trân ở đây, sẽ không sẽ có người nào dám cự tuyệt. Mà Đào thị cùng Lâm Thận
Chi, nàng đã có ý tưởng khác. Dù sao nàng cũng không biết, năm đó sự tình phát
triển đến mức nào, trừ bỏ việc nàng thê thảm chết đi, những người còn lại có
kết cục gì thì nàng không biết, Đào thị cùng Lâm Thận Chi nhất định là phải tìm
cớ để tiễn bước đi xa trước tiên.
Còn có Nghị Lang của nàng.
Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu nhìn con hổ mà Nghị Lang yêu
nhất đang nằm trên tháp kia, trong lòng tràn đầy ôn nhu, Nghị Lang cũng không
thể ở tại chỗ này. Tốt nhất là theo Đào thị trước tránh đi, sau đó lại trở về.
Nhưng mấy việc này nghĩ thì dễ, làm thì khó, không thể có nửa điểm sai lầm.
Tính kiếp trước kiếp này, nàng coi như đã sống thêm 10
tuổi, không còn là tiểu nữ tử thiên chân không biết gì nữa. Nàng thực hiểu
được, bản thân chính là một nữ tử, một tiểu nữ tử bé nhỏ không đáng kể, cho dù
hắn, cũng muốn đến Thanh châu một chuyến, lập tức nhân tiện nói: “Sao ta lại
không hiểu chuyện, vì việc này mà trách chàng chứ? Thời tiết như thế, hắn bệnh
cũng không lâu lắm, chỉ sợ không dễ dàng có thể khỏi.”
Lục Giam nói: “Nói gì vậy, thăm bệnh là muốn người ta
bị bệnh lâu mới tiện tới thăm sao? Nếu muốn đi, hơn phân nửa là có thể thành,
nhưng chỉ sợ Nghị Lang ở lại trong nhà, phụ mẫu sẽ không đồng ý để hắn đi theo
chúng ta.”
“Ta lo lắng Nghị Lang ở lại một mình.” Lâm Cẩn Dung
liền lộ ra thần sắc khó xử. Nàng có chủ ý là đợi cho khí hậu ấm áp rồi sẽ mang
theo Nghị Lang cùng đi, làm sao lại là thời điểm đại tuyết bay tán loạn, lúc ấm
lúc lạnh này?
Lục Giam nhíu mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta
đi một chuyến?”
Lâm Cẩn Dung vội đè hắn lại: “Chờ một chút đi, cũng
không gấp trong nhất thời, thời tiết thế này sao ta có thể yên tâm để chàng độc
hành?”
“Vậy chờ một chút, trước khi tuyết ngừng thì sai người
đi thăm bệnh, chờ thời tiết tốt hơn lại nghĩ cách sau.” Lục Giam ôn nhu cười,
đem tay nàng đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Chúng ta nướng hạt dẻ ăn
đi.”
Lâm Cẩn Dung theo lời lấy ra hạt dẻ trong tráp đặt ở
trước mặt Lục Giam, Lục Giam cầm dao nhỏ sắc bén thuần thục tách hạt dẻ ra, lại
đưa cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung đem hạt dẻ đặt trên chậu than nóng, cầm que
cời than cẩn thận lẩm nhẩm, giống như lơ đãng nói: “Ta từng nghe người ta nói,
bình thường không bệnh một khi bị bệnh sẽ rất nghiêm trọng, Tam thúc phụ tuổi
đã cao, lại là thời tiết thế này, tuy chỉ là phong hàn tầm thường, còn nên cẩn
thận, tìm đại phu giỏi cẩn thận khám đi.”
Lục Giam thuận theo “Ân” một tiếng.