Thế Hôn
Chương 424 : Ngại phiền
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Tuyết tan so với lúc tuyết rơi luôn lạnh hơn vài phần,
trên đường lầy lội không chịu nổi, người đi đường rất thưa thớt, sau giữa trưa,
ở một cửa hàng hương liệu phố Khánh Dương hạ ván cửa, không hề đãi khách.
Than cháy thiêu đốt trong bồn đồng bóng loáng, khiến
trong phòng ấm áp như mùa xuân, một chậu thủy tiên đặt ở trên án cạnh cửa sổ,
tịch mịch tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Lâm Thế Toàn nhấc ấm trà, rót một chén trà nóng cho
Lục Giam, giương mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung ngồi một bên lật sổ sách: “A
Dung, muội thật sự muốn làm như vậy?”
Lâm Cẩn Dung đang xem sổ sách của sản nghiệp của Giang
Nam bên kia, vì là gạt Lục Giam, cho nên mắt xem tám hướng, tai nghe bốn
phương, mới nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn cười, ngữ khí chân thật đáng tin:
“Đúng. Chuyện này vốn năm trước đã muốn làm, nhưng lúc đó đang có đại tang,
cũng không tiện xuất môn, hiện nay không thể buông tha.”
Lâm Thế Toàn lại nhìn Lục Giam, thử nói: “Phát cháo
không phải đại sự, nhưng nếu muốn xây dựng nhà tình nghĩa, chỉ sợ kinh động khá
lớn.”
Lục Giam đưa tay xoay chén trà, nói: “Sang năm tròn
đạo hiếu rồi, nay đúng là thời cơ tốt. Cũng là tâm nguyện của A Dung…” Hắn dừng
một chút: “Cũng là tự nàng bỏ tiền ra, nghĩ đến sẽ không có ai để ý. Cho nên
muốn nhờ Tam ca hỗ trợ.” Nói xong hướng Lâm Thế Toàn vái chào thật sâu.
Lâm Thế Toàn vội đứng dậy hoàn lễ: “Ta là ca ca, hỗ
trợ tất nhiên sẽ làm. Nhưng A Dung nên tìm một người hữu dụng giúp đỡ mới
đúng.” Nói đến nói đi, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam còn quá non, không đủ để khởi
động chuyện này, nên tìm một trưởng bối danh vọng chống đỡ sau lưng.
Lâm Cẩn Dung cũng đã sớm có chuẩn bị: “Qua mấy ngày
nữa ta tính cùng Nhị lang đến thăm Chư tiên sinh, Chư sư mẫu là người rất nhiệt
tình.” Từ đâu tới đây, liền từ nơi này đi, nàng là từ Chư sư mẫu biết được việc
này, nói vậy Chư sư mẫu cũng có thể cho nàng rất nhiều đề nghị hữu ích, lại có
Chư tiên sinh ra mặt, nói vậy Lục Kiến Tân cũng sẽ không nói gì được.
Lâm Thế Toàn nghe đến đó, liền biết nàng đã sớm nghĩ
thỏa đáng, vì thế cũng không khuyên nữa, ngược lại nói đến chuyện hải vận: “Ta
đã quyết định sẽ bị thâm hụt số tiền này.”
Lục Giam mặc dù đã sớm nghe Lâm Cẩn Dung nói qua
chuyện này, có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Lâm Thế Toàn nói như vậy, nghĩ
Lục Kiến Tân cũng không khó xử hắn: “Nên vậy.”
Lục Giam lại nói: “Nghị Lang từ khi ra đời sau còn
chưa đến đó, cũng nên đi dập đầu một chút mới phải.”
Lục Kiến Tân thản nhiên liếc Lâm Cẩn Dung một cái,
nhưng thấy Lâm Cẩn Dung ở đó mắt xem mũi, mũi nhìn tim, một bộ đoan trang thục
nhã, nhân tiện hỏi: “Nhi tức cũng đi sao?”
Lâm Cẩn Dung vội đứng lên, thấp giọng nói: “Hồi công
công, Chư sư mẫu từ trước cũng từng dạy bảo nhi tức.”
Lục Kiến Tân “Ân” một tiếng, cúi mắt không biết nghĩ
cái gì, hồi lâu mới nói: “Đi đi, từng lời nói cử chỉ đều phải cẩn thận, đừng
đánh mất quy củ lễ nghi, thay ta hướng Chư tiên sinh vấn an, thỉnh hắn đến làm
khách.” Lại phân phó Lâm Ngọc Trân: “Chuẩn bị một phần hậu lễ, Nhị lang có thể
có ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ hắn.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam lui ra, đi đến sân bên
ngoài, Lâm Cẩn Dung mới thấp giọng hỏi Lục Giam: “Sao chàng không nói với công
công về việc xây nhà tình nghĩa?”
Lục Giam nói: “Nàng cũng quá nóng vội rồi. Chờ ta trở
về từ chỗ Chư tiên sinh rồi nói sau. Lúc này nói ra, nhất định biết là chủ ý
của nàng, cho dù là có thể đáp ứng, cũng vẫn sẽ không thoải mái.” Nhìn quả bóng
cao su trong tay Song Toàn kia, nhịn không được thở dài: “Nàng nha… sao lại chọn
đúng món đồ chơi này?” Hay là không nhận ra Lục Kiến Tân không vui vẻ? Còn cố
tình đối chọi với Lục Kiến Tân đây. Nghĩ đến bọn họ vừa vào cửa bộ dạng Lục
Kiến Tân như trút được gánh nặng, không khỏi lại thấy buồn cười.
Lâm Cẩn Dung không chịu thừa nhận: “Là Nghị Lang thích
mà, cũng không phải ta cố ý chọn.” Lục Kiến Tân muốn dùng phương thức kia giáo
dưỡng Nghị Lang, cũng phải xem nàng có chịu hay không.
Hài tử của nàng cũng không phải là đầu gỗ ngốc nghếch,
còn nhỏ mà Lục Kiến Tân đã định chặt đứt hoạt bát của hắn, nàng không đáp ứng.
Lục Giam cũng không vạch trần nàng, chỉ tiếp nhận Nghị
Lang, thấp giọng nói: “Tổ phụ bị bệnh, không cho con ầm ỹ hắn, phải ngoan
ngoãn.”
Nghị Lang cười đến ngọt ngào: “Được.”