Thế Hôn

Chương 425 : Phó thác

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Cây cối hấp đầu nước tuyết, cành lá chồi non tất cả

đều nổi lên một tầng trơn bóng no đủ, hoa anh đào đã có một cành, bất quá một

đêm gió mát thổi qua, chồi non liền thò đầu ra để lộ một chút phấn bạch, giống

như tùy thời tùy chỗ đều sẽ tỏa sáng vậy.



Lâm Cẩn Dung đáp ứng yêu cầu của Chư sư mẫu, cùng đi

với mấy nhi tử của bà ở phía sau núi dạo chơi. Hàn thị cùng Lâm Cẩn Dung từ năm

ấy vẫn coi nhau là tri âm, lập tức lại chia lìa không thấy mặt, chỉ có thư từ

lui tới, cho nên hôm nay thấy Lâm Cẩn Dung thì vô cùng cao hứng, lôi kéo tay

nàng líu ríu nói không ngớt: “Nghe nói muội đã sinh con, lại biết muội từ kinh

thành trở về, ta liền muốn đi thăm muội, tiếc rằng đột nhiên gặp phải chuyện

kia, sau đó đến phúng viếng, một đám người chạy đến thật không tiện, lại không

gặp được muội, bà bà nói muội sớm hay muộn đều sẽ đến, bảo ta kiên nhẫn chờ, ta

cũng chỉ biết chờ thôi a……”



Đã qua vài năm, Hàn thị vẫn còn duy trì vẻ sảng khoái

vui vẻ lúc trước, thật không dễ dàng, Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta cũng muốn tới

thăm sư mẫu cùng vài vị sư tẩu, nhưng không tiện xuất môn.”



Đã gả cho người khác, luôn luôn bất tiện. Hàn thị

cười, thập phần lý giải, vẫn là đáng tiếc nói: “Chỉ tiếc không thể gặp gỡ với

muội sớm hơn.”



Lâm Cẩn Dung có chút phiêu miểu trả lời: “Lần tới, lần

tới nữa gặp mặt tất nhiên có thể, tẩu muốn bao lâu, ta liền chơi lâu chừng đó

với tẩu.”



Hàn thị vui vẻ cầm tay nàng, thỉnh Chư sư mẫu cùng mấy

tẩu tử làm chứng: “Bà bà cùng nhóm tẩu tử đều nghe thấy đúng không?”



Chư sư mẫu cười nói: “Nghe thấy được.” Cười nhìn Lâm

Cẩn Dung một phen: “Lúc này con rất khá.”



Lâm Cẩn Dung hướng bà đoan chính thi lễ: “Đa tạ sư mẫu

chỉ điểm.”



Chư sư mẫu không chút khách khí: “Ta đã nghe nói việc

làm năm vừa rồi của con. Tốt lắm.” Nhưng cũng không nói nhiều, ngược lại phân

phó tôn tử phía trước bôn bôn nhảy nhảy, nóng vội đùa nghịch với Nghị Lang:

“Đối đãi cho tốt với Lục gia Tứ đệ, có ca ca như con sao?”



Tiểu hài nhi bất quá mới chỉ bốn năm tuổi, vấn hai

chỏm tóc, nghe vậy đứng lại, cười hì hì cắn một ngụm kẹo hồ lô đưa tới trước mặt

Nghị Lang, nói: “Được chứ, không dẫn đệ đi được, cho đệ cắn một miếng.”



Nghị Lang cũng không ngại bẩn, buông tay Đậu Nhi ra
nay, ta lúc trước lúc sau dĩ nhiên tích trữ không ít tiền tài, không dám nói có

bao nhiêu, nhưng có thể thành lập một nhà tình nghĩa nho nhỏ, không thể giúp

mọi người, nhưng cũng có thể thay một bộ phận người giải quyết khẩn cấp.”



Chư sư mẫu gật đầu: “Tốt lắm, vậy con muốn chúng ta

làm cái gì?”



Việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra bên ngoài,

cho dù biết rõ mọi người ở Lục gia trừ bỏ Lục Giam ra cũng không có ai đồng ý

mình làm việc này, Lâm Cẩn Dung cũng không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể hàm

hồ nói: “Con còn trẻ, chỉ là một tiểu nhi tức, thể diện tồn vọng của con không

đủ để chống đỡ chuyện này, càng không thể khiến người ta tin phục, chỉ sợ

chuyện tốt chưa làm xong, ngược lại khiến cho mọi người cười nhạo, đồ sinh sự

đoan. Con càng nghĩ, chỉ có thể phiền toái sư mẫu bứt lên lá cờ, ở phía sau

giúp con chống đỡ.”



Dù nàng chưa nói rõ, cũng không đại biểu Chư sư mẫu

không hiểu. Chư sư mẫu ánh mắt biến ảo hồi lâu, chậm rãi nói: “Chuyện này xác

thực không phải chuyện một mình con có thể làm, cũng không phải chỉ dựa vào mấy

bà tức chúng ta mà đã đủ. Nhưng cũng không phải không thể, con cho ta chút thời

gian, ta sẽ ngẫm lại, tìm phương thức khéo léo giải quyết vấn đề.”



Lâm Cẩn Dung thấy dù bà chưa đáp ứng rõ ràng, nhưng

cũng sẽ nghiêm túc tự hỏi, trong lòng biết việc này không đến mức chết non giữa

đường, liền yên lòng, hướng Chư sư mẫu thi lễ: “Đa tạ sư mẫu.”



Chư sư mẫu lúc này lại không muốn nàng thi lễ, nâng

nàng dậy, nghiêm mặt nói: “Con không cần làm lễ nhiều như vậy, nay con có ý

tưởng hào hiệp này, phải là bà tức ta cúi đầu mới đúng.” Thấy Lâm Cẩn Dung sắc

mặt thay đổi, lại mỉm cười: “Nhưng nói vậy con cũng không chịu, cho nên chúng

ta ai cũng không bái ai. Ngồi đi, mấy người chúng ta từ từ nói chuyện.”



Gió thổi ấm áp, không khí trong lành, ngày xuân sau

giữa trưa phá lệ nắng ấm, thật lâu sau, Hàn thị nhớ lại ngày hôm nay, luôn nhịn

không được mỉm cười.



********



Khả năng mọi người đã quên Hàn thị là

ai, Hàn thị là tiểu nhi tức của Chư gia, là cao thủ về đàn tranh, cùng Lâm Cẩn

Dung coi nhau là tri âm, từng đề cập qua ở chương 312.