Thế Hôn
Chương 426 : Biện kích
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lần này Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam theo kế hoạch ở lại
thư viện qua đêm. Cho nên cơm chiều qua đi, mắt thấy mây ngũ sắc nơi chân trời,
nhiệt độ không khí hợp lòng người, thừa dịp Nghị Lang chơi mệt đã ngủ, Lục Giam
liền dẫn Lâm Cẩn Dung dọc theo đường nhỏ trong núi tản bộ. Lâm Thận Chi tiếp
khách một bên hưng trí bừng bừng, một đường nói cho bọn họ làm sao có chim
chóc, làm sao hoa dại nở đặc biệt kiều diễm, thoải mái nói ra tâm sự trong lòng
cùng khát vọng của thiếu niên cho tỷ tỷ, tỷ phu nghe, Lục Giam cùng Lâm Cẩn
Dung nghe được mà mỉm cười không thôi.
Mấy người bất tri bất giác liền ra phía sau núi, Lục
Giam nhìn nhìn mây bay đầy trời, hỏi Lâm Thận Chi: “Đến giờ cơm rồi đúng
không?”
Lâm Thận Chi hiểu ý, nói: “Là giờ cơm, sư huynh sư đệ
hẳn là đều ở trong phòng dùng cơm, giờ này chắc không có ai.”
Lục Giam gật gật đầu, mời Lâm Cẩn Dung: “Phía sau núi
cây cỏ sum xuê, gió thổi núi quang tú lệ, hiếm khi có cơ hội này, ta dẫn nàng
đi dạo.”
Hắn cũng chưa có ý kiến, Lâm Cẩn Dung tất nhiên không
có ý kiến. Hai người tùy ý dọc theo thềm đá đi lên, quang cảnh rộng rãi, quả nhiên
vui vẻ thoải mái. Khi đi tới một tòa thảo đình giữa sườn núi, xa xa chợt nghe
thấy có người ở bên trong kịch liệt cãi nhau. Có người phấn khích nói: “Bất
luận như thế nào, Du Tông Thịnh đúng là không phải! Hắn không nên cướp đoạt mồ
hôi nước mắt của nhân dân, bắt buộc dân chúng dùng sinh kế đi sửa tường thành!”
Có người thì cười lạnh: “Dựa theo cách nói của Kim
huynh, tường thành này không nên sửa? Hẳn là nên tùy ý để nó như thế? Cũng
không cần quản Bình châu, Thanh châu là dựa vào gần trọng thành của Đại Vinh,
lại càng không cần nói tới chuyện phòng ngừa?”
Người được gọi là Kim huynh kia cả giận đáp: “Ta khi
nào thì nói qua không nên sửa? Ta là nói hắn không nên như vậy, vốn gặp tai
ương, chẳng những chỉ trốn trong phủ, còn muốn cướp đoạt tiền tài, chính hắn ăn
chơi đàng điếm, số tiền này cũng không biết giúp được bao nhiêu người trải qua
trận nạn đói, đây gọi là trấn an cái gì chứ……”
“Việc có nặng nhẹ. Kim huynh tận mắt thấy hắn ăn chơi
đàng điếm sao? Triều đình ở mạc bắc đã bại trận, chẳng lẽ không nên đề phòng
Đại Vinh sao?”
“Ta rõ ràng nhìn thấy hắn là người ngồi không mà
hưởng!”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, cầm tay hắn, nhẹ nhàng
lắc đầu: “Không sợ, đây là việc phải làm. Có điều chàng vẫn nên cùng tiên sinh
thương lượng trước rồi hẵng làm.” Cái gì trung nghĩa đều có thể trước bỏ qua
một bên không nói tới, nhiều tính mạng như vậy, nhiễu loạn lớn đến thế, việc có
thể làm lại không chịu tranh thủ, nói vậy tương lai nhất định sẽ hối hận.
Lục Kiến Tân càng hiểu được chuyện quan trường, nhưng
hắn rõ ràng sẽ không đồng ý để mình làm chuyện này, chỉ cần lợi ích của nhà
mình không bị tổn hại, những người khác thì liên quan gì đến hắn? Lục Giam hiểu
rõ, đứng dậy nói: “Ta đi tìm tiên sinh thương lượng…… Chuyện này, nàng nên phân
phó, tạm thời đừng để người trong nhà biết được.”
Lâm Cẩn Dung đưa hắn xuất môn: “Ta hiểu mà, chàng cứ
làm việc đi.” Xoay người lại, chỉ thấy Xuân Nha vẻ mặt không đồng ý: “Thiếu phu
nhân, người nên ngăn cản Nhị gia mới đúng.”
Có lẽ kiếp trước nàng sẽ ngăn cản Lục Giam, nhưng hiện
tại nàng sẽ không, Lâm Cẩn Dung chỉ đối với Xuân Nha cúi đầu nói một câu: “Nếu
là quả nhiên nổi lên dân loạn, mọi người cũng sẽ không có ngày lành. Khi tỷ tỷ
ở kinh thành, từng nghe người ta nói đến dân loạn Phong châu đúng không?”
Vì huynh trưởng của Triệu Quỳnh nương liên lụy tới
việc này, quả thật là không ít người bàn tới, Xuân Nha sắc mặt nhất thời trắng
bệch. Phong châu dân loạn, Phong châu phú hộ đều cửa nát nhà tan. Nàng không
dám khuyên nữa, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vậy có thể bảo Nhị gia cẩn thận một
chút, tận lực không cần đắc tội với người ta. Cả thành Bình châu lớn đến vậy,
cũng không phải chỉ trông vào một mình hắn.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nếu hắn không cẩn thận, sẽ thấy
không còn có ai cẩn thận nữa rồi. Tỷ tỷ nhớ kỹ, việc này đừng đề cập với người
khác, cho dù ngày sau có người đến hỏi, cũng chỉ làm như không biết.” Chỉ là có
chút sự tình nhất định sẽ đắc tội với người ta, vô luận cẩn thận cỡ nào đều
không thể tránh né. Nhưng nàng cũng đành phải vậy.
Xuân Nha sầu lo gật đầu, Lâm Cẩn Dung đẩy ra cửa sổ,
hơi thở tươi mát đặc trưng của vùng núi nhất thời ùa vào, vầng trăng cong cong
soi sáng, cũng có vẻ sáng ngời hơn chút so với trăng trong thành Bình châu, làm
tâm tình của nàng một trận kích động.
Tẫn
nhân sự, biết thiên mệnh (đành nghe theo số mệnh thôi).