Thế Hôn
Chương 427 : Ưu tư
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lục Kiến Tân dùng phương thuốc Lục Giam đưa lên, bênh
phong thấp có đỡ hơn chút, đau đớn được giảm bớt, tâm tình lại càng thêm trầm
trọng. Năm ngoái bất lợi, mùa xuân này thật là gian nan.
Thứ nhất, người lúc trước giao hảo với hắn, lúc hắn
sắp sửa trở lại chốn quan trường lại không thấy mở lời. Đương nhiên, hắn ở chốn
quan trường đắm mình nhiều năm, không phải chỉ có một chi tiết này, nhưng rốt
cuộc giao tình không giống, năm trước cũng tốn chút công phu, nghĩ đến người
này ngày sau bay xa vạn dặm, dẫn hắn càng tiến thêm một bước, ai ngờ lại đi
mất. May mà hắn thông minh, ngày thường chưa lộ ra dấu vết gì, chưa từng bị
liên lụy. Nhưng ngày sau muốn một lần nữa mở rộng, mưu cầu vị trí, cũng phải
tốn nhiều công phu.
Tiếp theo là Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung sau khi trở về
từ thư viện, tỏ vẻ dọc theo đường đi nhìn thấy quá nhiều dân đói khát, cũng
không thấy triều đình khai thương phóng lương, trộm cướp không ngớt, dân chúng
kêu ca phẫn nộn rất nhiều, hắn viết thư trần tình.
Lục Kiến Tân tất nhiên là không đồng ý, hắn làm quan
nhiều năm, cũng chỉ làm đến chức vị Tri châu, chủ yếu dựa vào làm việc ổn thỏa,
không thích dính vào thị phi, luôn khéo léo. Không mưu tính chức quan gì ở đây,
lại đang chịu tang, chuyên tâm tẫn hiếu là tốt rồi, chọc vào điều này đã không
được lợi lại tìm phiền toái làm gì? Nhưng hắn từ trước đến nay biết được tính
tình của Lục Giam, chỉ sợ Lục Giam trở nên quật cường, gạt hắn sang một bên, vì
thế sau lưng Lục Giam gọi Lâm Cẩn Dung đến, thấp giọng phân phó một hồi, muốn
nàng khuyên nhủ Lục Giam, coi chừng Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung nghe vậy thật sự lo lắng, tỏ vẻ nhất định
sẽ khuyên Lục Giam. Kế tiếp Lục Giam cũng không có động tĩnh gì dị thường, nghỉ
ngơi hai ngày, lại đi tìm hắn, tỏ vẻ muốn phát cháo miễn phí. Hắn trái lo phải
nghĩ, thấy xem như trấn an Lục Giam, liền đáp ứng, lại uyển chuyển mà tỏ vẻ,
mới vừa rồi phân chia, lại vừa bỏ vốn, nhà mình không còn nhiều lương thực, Lục
Giam thực sảng khoái nói, Lâm Cẩn Dung bỏ ra tiền, chỉ cần hắn đồng ý là được
rồi.
Cũng không phải muốn hắn dùng lương thực của mình, Lục
Kiến Tân cũng sẽ không phản đối, chỉ sai người gọi Lâm Cẩn Dung tới, phân phó
phu thê hai người: “Muốn làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng phải lượng sức, ta
thấy phát vài ngày là tốt rồi, không có đạo lý vứt không lương thức ra ngoài.
Cũng nên đề phòng người trong nhà không đủ ăn a.” Hiện nay giá lương thực tăng
vọt, một ngày làm việc thiện chính là bao nhiêu tiền tài a!
nàng quả thực phạm vào hồ đồ, đệ phải ngăn cản nàng! Nơi này mới là gia hương,
mới là căn bản, không từ mà biệt, vì Nghị Lang, cũng nên ở lại lâu chút.” Hắn
còn có một câu chưa nói ra, Giang Nam mặc dù tốt, rốt cuộc vẫn không phải là
căn nguyên của Lục gia, Nghị Lang rốt cuộc vẫn họ Lục, ở Bình châu có sản
nghiệp của mình mới có thể ổn định.
Lục Giam miệng đầy đáp ứng: “Nhất định, nhất định.”
Lâm Thế Toàn rốt cuộc đã là nam tử trưởng thành quen
mặt, cũng đè nén lửa giận cùng buồn bực kia xuống, ngược lại cùng Lục Giam nói
đến chuyện phát cháo: “Vài nhà đều phát cháo, cũng không chất lượng giống như
chúng ta, thời gian phát cháo cũng cũng không dài. Hiện nay thanh danh của Lục
gia rất vang vọng, lại không có người nhận ra là đệ và A Dung làm.”
Lục Giam nói: “Có thể làm, tốt xấu sẽ có người đi theo
làm, đây là điều vô cùng tốt. Lấy hư danh kia làm chi?” Nói xong thở dài một
tiếng: “Sợ là việc này cũng khó giảm bớt.”
Lâm Thế Toàn nghe trong lời của hắn có chuyện, vội
hỏi: “Có ý tứ gì?”
Lục Giam nhịn nhẫn, chỉ chỉ tường thành đứng vững phía
xa, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta xem xét nơi nơi, thiên tai không chết
người, nhân họa ngược lại sẽ giết chết người a.”
Lâm Thế Toàn nhất thời nhớ tới vài lời đồn đãi trên
phố, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Dĩ nhiên bức tử người. Nhị lang nghe nói
chuyện ngày hôm trước chứ?” Nói là một hộ gia bần không có tráng đinh, không có
tiền để lao dịch, cũng không có thanh niên trai tráng, già trẻ đều đành phải đi
sửa tường thành, kết quả đứa nhỏ bị bệnh, lão già xin tha nghỉ một ngày, không
được cho phép, đứa nhỏ liều chết làm việc, đầu váng mắt hoa, một cước đạp vào
không trung, ngã chết ở dưới chân tường thành, lão già bi phẫn không hiểu sao,
đập đầu chết ở trên tường thành.
Lục Giam gắt gao mím môi, hồi lâu mới thấp giọng nói:
“Đành chờ thôi.”
Lâm Thế Toàn đang muốn hỏi hắn chờ cái gì, chỉ thấy
trên đường người như nước lũ tràn tới một phương hướng.