Thế Hôn
Chương 429 : Thầy trò
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Tiễn bước Lâm Thế Toàn, Lâm Cẩn Dung mới hỏi Lục Giam:
“Hôm nay thu hoạch như thế nào?”
“Không tốt lắm.” Lục Giam đem Nghị Lang giao cho Phan
thị, ý bảo Lâm Cẩn Dung cùng hắn sóng vai đi dạo, kể lại chuyện: “Còn nhớ rõ
lần trước chúng ta cùng nhau du sơn gặp được vị Kim nhân huynh kia không?”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc sầu lo thâm trầm, cố ý
trêu đùa: “Nhớ rõ, hắn lúc ấy đang mắng Trấn an sử mà. Nhưng sắc trời hôn ám,
cách quá xa, ta đúng là chưa thấy rõ dung mạo của hắn.”
Lục Giam phối hợp cười, lại cười đến khó coi: “Tên hắn
là Kim Đại Tuấn, hắn nghe nói có người bị chết, liền hẹn vài đồng học, chạy tới
phủ nha thay người nhà kia xuất đầu, yêu cầu Trấn an sử nghiêm trị người trực
ngày đó, bằng không sẽ sẽ dâng vạn dân thư, đưa lên thiên tử.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Sau đó thì sao?”
Lục Giam thở dài: “Sau đó ư, Trấn an sử đại nhân làm
như bị hắn dọa, nhanh thỉnh bọn họ vào, tỏ vẻ nhất định sẽ làm theo, thay cô
nhi quả phụ giải oan. Chính là cần chút thời gian, thỉnh bọn họ khoan dung mấy
ngày.” Hắn nghĩ đến sau đó thấy đám người Kim Đại Tuấn đắc ý dào dạt từ phủ nha
đi ra, nhịn không được lại thở dài.
Lâm Cẩn Dung cũng đi theo thở dài, Du Tông Thịnh có
thể làm đến chức Trấn an sử, sao có thể dễ dàng bị mấy thư sinh nghèo kiết hủ
lậu dọa sợ? Tư thái như thế, ngay cả một nữ nhân như nàng đều có thể nhìn ra
bất quá là dụ dỗ kéo dài thời gian mà thôi. Mới chỉ hai ngày, nói vậy nguyên
cáo kia cũng không dám tố cáo, nói không chừng còn biến mất không thấy đâu, lúc
đó xem mấy vị thư sinh này còn biết làm thế nào?
Lục Giam nói: “Ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ta
đợi thêm hai ngày liền đi bái kiến vị Trấn an sử đại nhân này.” Lúc trước, hắn
còn tính đi trước xem xem lời lẽ của Tri châu, dù sao năm đó hắn đem máy cày,
máy gieo dẫn vào Bình châu, vị Tri châu này biểu hiện ra là quan tâm đến dân
sinh, chẳng sợ vị Tri châu này chính bởi vì chuyện này giúp cho chiến tích của
bản thân mới tỏ vẻ cảm tạ, hắn cũng nên đi thử xem sao.
Lâm Cẩn Dung cũng không có gì để nói, trầm mặc sau một
lúc lâu, chỉ thốt ra một câu: “Cẩn thận.”
Lục Giam thừa dịp hạ nhân không chú ý đem tay áo che
lại, lặng lẽ cầm tay nàng, Lâm Cẩn Dung nắm lại, tỏ vẻ ủng hộ. Lục Giam không
Chư tiên sinh tùy tay ném giấy vụn ra ngoài cửa sổ,
thản nhiên nói: “Mẫn Hành, chỉ cần con không cô phụ ta là đủ rồi. Sau đó, chỉ
là trên đường đi con gặp phải tiên sinh, tùy thị đi theo mà thôi, hiểu được
không?”
Thư bị xé nát giống như bươm bướm bay lượn, theo gió
bay đến khắp nơi, Lục Giam mặt đỏ lên, ánh mắt càng thêm thâm u: “Trước hết, đệ
tử cũng là người sinh trưởng ở thành Bình châu!”
Chư tiên sinh “Xuy” nở nụ cười một tiếng, vung tay áo:
“Ta cùng với con đánh đố, xem kế tiếp bọn họ sắp sửa làm cái gì.” Không đợi Lục
Giam trả lời, hắn tiếp lời: “Ta đoán hắn tất nhiên sẽ cho rằng đây là chó dữ,
không biết là quen với hai người chúng ta, trước nhốt đám người Kim Đại Tuấn
vào đại lao, hết sức hù dọa ép buộc. Chờ đám người Kim Đại Tuấn đánh mất nhuệ
khí, lại khiến mấy phụ nhân kia quay ngược lại cắn Kim Đại Tuấn, ép buộc mấy kẻ
ngốc một phen, sau đó sẽ thu xếp việc này ổn thỏa. Tiếp theo, chúng ta lại đi
cầu kiến hắn, hắn liền lập tức gặp mặt, ôn hoà hiền hậu không thôi, trước kính
ngưỡng ta, lại khen ngợi con, nói là hiểu lầm, nể mặt chúng ta, thuận lợi thả
đám người Kim Đại Tuấn ra. Con tin hay là không tin?”
Lục Giam không tin cũng không được, chỉ cười khổ:
“Tiên sinh, vậy quên đi? Thực sự bảo đệ tử im miệng không nói?”
Chư tiên sinh nói: “Giống như pha trà chi đạo, hỏa hậu
không đủ, nước sẽ không sôi, không thể pha được một ấm trà ngon. Cứ từ từ đi.”
Thầy trò hai người đi tới Tri châu phủ, cũng không
thấy trước đó có gì náo nhiệt, ngược lại rất thanh tịnh, đám người Kim Đại Tuấn
cũng không thấy tăm hơi. Chư tiên sinh lệnh Chư Cửu: “Ngươi đi dâng danh
thiếp.”
Người gác cổng hơn nửa ngày mới đi ra đáp lời, quy củ
cùng Chư tiên sinh làm đại lễ: “Tiên sinh thứ tội, lão gia nhà ta không ở đây,
cùng với Trấn an sử đại nhân đi tuần tra rồi, công tử còn nhỏ, phu nhân thỉnh
Khương tiên sinh trong phủ thay mặt đãi khách, nếu tiên sinh không chê, thỉnh
vào trong phủ uống chén trà nhạt……”
Chư tiên sinh nói: “Ta đây ngày khác lại đến là được
rồi.” Nói xong lôi kéo Lục Giam xoay người bước đi: “Đi đến nhà con quấy rầy
hai ngày.”