Thế Hôn
Chương 430 : Khí khái
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Huynh đệ ba người Lục Kiến Tân, mặc kệ là bệnh hay là
khỏe mạnh, đều ăn mặc chỉnh tề nghiêm nghị ra nghênh đón, cẩn thận chiêu đãi
Chư tiên sinh. Chỉ vì vị đại nho này không chỉ là tiên sinh của Lục Giam, càng
bởi vì hắn là đại nho mà đại giang nam bắc cũng thường xuyên có thể nghe thấy
có người dùng ngữ khí kính yêu nhắc tới hắn, đáng để toàn gia trịnh trọng chiêu
đãi.
Trà qua hai tuần, khách khí nói xong, Chư tiên sinh
không nói ý đồ đến, Lục Kiến Tân cũng không tiện truy vấn, liền ra hiệu với Chu
Kiến Phúc, Chu Kiến Phúc tìm cớ hỏi Lục Giam: “Nhị gia, Đại lão gia nhờ hạ nhân
hỏi người, Chư tiên sinh đến là vì sao?”
Chuyện của Kim Đại Tuấn quả quyết là không thể gạt
được, Lục Giam cũng không giấu diếm, kể lại qua sự tình.
Chu Kiến Phúc nghe qua, vào nhà bẩm báo Lục Kiến Tân,
Lục Kiến Tân nghe xong, chớp mắt còn có so đo – Du Tông Thịnh này, rốt cuộc vẫn
không thể chỉ trông vào thủ đoạn, đám người Kim Đại Tuấn hiện tại mặc dù bị
nhốt, nhưng đợi cho uy hiếp qua đi, chỉ cần có người đưa ra cây thang, sẽ lập
tức thả ngay, đúng là nhân tình tiện nghi có sẵn. Vì thế đợi cho Lục Kiến Trung
cùng Lục Kiến Lập cáo từ, liền chủ động hỏi Chư tiên sinh: “Tiên sinh gặp phải
chuyện gì phiền toái sao? Bỉ nhân mặc dù bất tài, nhưng cũng có thể góp vài
phần lực.”
Chư tiên sinh lại chỉ cười: “Đa tạ, bất quá là môn hạ
đệ tử phạm vào hồ đồ, nghĩ đến chỉ mất hai ngày sẽ điều tra rõ nguyên do sự
việc, ta chỉ muốn quấy rầy hai ngày thôi.”
“Thỉnh tiên sinh không cần khách khí.” Lục Kiến Tân
cười, cũng không miễn cưỡng, tự mình đưa Chư tiên sinh đến chỗ nghỉ tạm, phân
phó Lục Giam cẩn thận chăm sóc.
Chư tiên sinh ngồi xuống, ý bảo Lục Giam ngồi đối
diện, thấp giọng nói: “Bến tàu Võ Nghĩa bên kia gần đây sơn phỉ, thủy phỉ đều
huyên náo cực kỳ lợi hại, cướp lương thực giết người không chút nào nương tay,
con có nghe nói không?”
Lục Giam nói: “Nghe nói. Những người này vài năm trước
đã có chút tin tức, gia tổ phụ qua đời năm ấy, nghe nói thủy phỉ còn giết chết
người, khi đó cũng không cố kỵ Tiết quan phủ, nay chỉ sợ lại càng loạn.”
Chư tiên sinh thở dài: “Năm trước đại tai, lại bị bức
bách như thế, sinh kế khó cầu cũng không lạ.” Buồn bực xoa xoa cái trán: “Ngoại
ưu nội loạn a.”
Chư tiên sinh ngày thường cũng không đàm luận triều
chính, hôm nay nhắc tới hẳn là khá nghiêm trọng, Lục Giam tâm trầm hẳn xuống:
“Tiên sinh……”
loạn, là ta kích động chủ mưu. Đương nhiên hắn không tin… chính là những lời
này lại chọc giận tiên sinh……”
Lục Giam nhớ tới Chư tiên sinh ngay lúc đó hăng hái,
Du Tông Thịnh chật vật phẫn nộ, bộ dạng có giận mà không dám phát, không khỏi
lộ ra một chút khâm phục: “Tiên sinh, thật đúng là tiên sinh, rất khí khái a.
Ta đúng là kém xa lão nhân gia người.”
Lâm Cẩn Dung chú ý tới trọng điểm không giống hắn, chỉ
lo âu thúc giục hắn: “Sau đó thì sao, Du Tông Thịnh có phát giận với tiên sinh
không? Đám người Kim Đại Tuấn có gì trở ngại không?”
Lục Giam lo lắng lắc đầu: “Không có, Du Tông Thịnh
đáng sợ nhất là ở chỗ này, ta rõ ràng nhìn thấy cơ thịt trên mặt hắn đều nhảy
dựng lên, Tri châu sợ hãi quá mức, dĩ nhiên đã định khuyên giải, vậy mà hắn
chịu được, còn chuẩn bị cùng tiên sinh hành đại lễ.”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được nghĩ, Du Tông Thịnh này
cũng là kẻ liều mạng giống như Lục Kiến Tân, chính là Lục Kiến Tân không đến
mức tệ như hắn. Trong miệng lại nói: “Tiên sinh chịu nhận lễ của hắn sao?”
Lục Giam nói: “Hắn vốn không phải thật tình, sao tiên
sinh lại nhận? Qua đi tiên sinh nói với ta, hắn đã nhiều năm chưa từng thống
khoái mà mắng người như thế.”
Lâm Cẩn Dung sầu lo nói: “Hắn có thể làm điều gì bất
lợi với tiên sinh hay không?”
Lục Giam trấn an nàng: “Sẽ không, tiên sinh danh mãn
đại giang nam bắc, đệ tử khắp thiên hạ, không thể so với ta.”
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ một hồi, thở dài: “Du Tông Thịnh
chắc chắn sẽ kiếm cớ. Nói vậy ngày mai còn có người sẽ tán thưởng hắn khí độ
phi phàm, vì nước vì dân, lo lắng lao động.”
Không có vô sỉ nhất, chỉ có càng ngày càng vô sỉ. Lục
Giam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Lúc trước ta nhìn biểu tình ngay lúc đó
của hắn, thật sự muốn gây chuyện với tiên sinh vậy, cho nên lời nói có người
đồn đãi là ta khuyến khích chủ mưu thư sinh nháo loạn, nói vậy sẽ không phải là
giả. Như vậy, đến tột cùng là ai đây?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Chàng cẩn thận ngẫm chàng đã đắc
tội với ai không? Ta chỉ là người ngoài a.” Dù Nhị phòng và Đại phòng huyên náo
không vui vẻ, cũng không đến mức làm chuyện thế này, hẳn là người bên ngoài.
Lục Giam suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới Lục Tích,
nói: “Hơn phân nửa là hắn!”